CÓ NỖI NHỚ MÊNH MÔNG NHƯ BIỂN CẢ

by Thanh Tuấn

Có nỗi nhớ khắc sâu trong tiềm thức
Cố giấu che vẫn nhối nhức cồn cào
Đã bao lần ngước mặt nhìn trời cao
Em thầm ước gặp anh dù thoáng chốc.

Có nỗi nhớ theo đêm về trằn trọc
Giấc mơ hoang em vô thức đi tìm
Nguyện chôn kín nơi đáy huyệt con tim
Mà không thể… Anh ơi, anh có biết!?

Có nỗi nhớ miên man, nhớ da diết
Ngỡ tháng năm tĩnh lặng sẽ xóa nhòa
Vậy mà giờ đã ngàn dặm cách xa
Vẫn không vơi trong lòng dù chút ít.

Có nỗi nhớ hằn sâu lên da thịt
Lên mắt môi, thấm đẫm tận tế bào
Lần dại khờ mình đã tìm đến nhau
Rồi ghi khắc mãi hoài nơi tâm khảm.

Có nỗi nhớ không làm sao với chạm
Quắt quay len vào cả những nụ cười
Người vô tâm gieo thương nhớ nửa vời
Em hữu ý mang cả đời lưu luyến.

Có nỗi nhớ không thể nào lên tiếng
Không thể mang ra đay nghiến một lần
Không thể trách người, chỉ tự trách bản thân
Trót nặng nợ hồng trần nên phải trả.

Nỗi nhớ ấy mênh mông như biển cả…

Kimmi

You may also like

Leave a Comment