Có những ngày – Vũ
Có những ngày chỉ muốn khóc thế thôi
Nép vào góc tối tăm, vỡ òa như đứa trẻ
Mặc kệ đời bon chen, mình chẳng cần mạnh mẽ
Chỉ muốn được yếu lòng, rồi mai sẽ cười vui
Có những ngày mình chỉ muốn đau thôi
Đau cho hết, cho vơi, cho ngày mai chấm dứt
Nốt hôm nay nữa thôi rồi mai dừng thao thức
Dừng lại những nỗi sầu
và ấm ức
và đau
Có những ngày mình chẳng muốn cười đâu
Chỉ muốn hét thật to vì mệt nhoài đến chán
Cuộc sống nhiều lo toan biết tìm ai than vãn
Thế giới ở bên ngoài mình đem bán, mình quên
Có những ngày mình chẳng muốn đứng lên
Mình cho phép đặt tên mình là người yếu đuối
Đứng dậy mà chùn chân thì làm sao đứng nổi
Nên mình cứ khóc nhiều, mình ngồi lại vào đêm
Có những ngày bão về lòng ôm trọn nhiều cô đơn!
Có những ngày – Thúy Nhân
Có những ngày không muốn gặp mặt ai
Chuyện đúng, chuyện sai, thôi, trình bày cũng mệt
Nhắm mắt là qua, thời gian trả lời hết
Những chuyện đau lòng, những chuyện không vui.
Có những ngày chỉ muốn một mình thôi
Điện thoại reo, tin nhắn chờ không màng đến nữa
Ánh mắt, nụ cười và những lời đã hứa
Bỗng một lần vô tình
Chọn lựa lặng thinh.
Có những nỗi đau chỉ muốn trải một mình
Nói ra, được cái gì ngoài hai chữ “cố lên” rồi chìm vào thực tại
Mệt mỏi lắm rồi, thôi đi đi, đừng ở lại
Đừng ném ánh mắt nhìn thương hại ấy cho nhau.
Có những lần không biết giải thích
…giọt nước mắt của chính mình thế nào
Ở đâu là bình yên trong cuộc đời ngước lên bầu trời cũng thấy toàn bão tố
Đến không khí ở thành phố con người ta còn tranh nhau thở
Thì thử hỏi chỗ nào là nơi trú ẩn
Cho những con người chỉ “nhung nhớ”
bản thân mình.
Có những đêm, mong thời gian dài mãi, bởi biết khi nào mới được ngắm
Đúng nghĩa một bình minh.
Có những ngày – Lạc Lạc
Có những ngày muốn ôm người vùi ngủ thật sâu
Mặc kệ cơn nắng ngoài kia đang nhạt màu bên ô cửa
Lũ chim đang ríu rít gì ngoài kia em không cần nghe nữa
Bỏ cả những lọn hoa cuối vườn chờ tưới tự hôm qua
Có khi muốn hôn anh cuộn trong những thật thà
Tay vuốt ve mơn man sợi ngọc ngà trên tóc
Từ một thoáng hơi anh ngất hương mùi thảo mộc
Chạm môi mềm nghe nứt vị dư âm
Em sẽ bên anh chờ sen đá nảy mầm
Và sẽ nói yêu anh vào những tháng năm bình dị nhất
Ta khướt say trong giấc mơ thường nhật
Cho tâm hồn chếnh choáng đầy chật những hương yêu
Một mai, một mai nữa, một mai đó thật nhiều
Ngày rắn nhả đuôi sẽ thôi yêu, mình hóa thành tri kỉ
Dẫu ước mơ hai ta còn xa xỉ
Em vẫn yêu anh hơn tất cả những hương vị trên đời.
Có những ngày – Hoàng Hiền
Có những ngày thấy mình sức cùng kiệt
Đến thở thôi cũng thấy quá nặng nề
Ta chỉ muốn chìm vào giấc ngủ mê
Buông cuộc đời, buông xuôi đi tất cả.
Có những ngày ta ước mình vô cảm
Chẳng âu sầu bởi những chuyện ngả nghiêng
Và chắc tim không ai đó làm phiền
Mặc người đời coi ta điên, ta ngốc.
Ai trong đời cũng có lúc cô độc
Giữa phố đông lẳng lặng bước một mình
Hay căn nhà trống ta ngồi lặng thinh
Bốn bức tường vô tri.. cười mai mỉa.
Cũng có khi thấy đời thật vô nghĩa
Lặng trầm ngâm trôi qua hết tháng ngày
Trong suy nghĩ chẳng một chút mảy may
Về ngày mai hay tương lai mù mịt.
Có những ngày muốn đi nơi xa tít
Tận chân trời hay nào đó bình yên
Hình như ta giống con thuyền đang đắm
Lắc lư mình…chìm xuống đáy biển sâu.
Có những ngày – Thúy Nhân
Có những ngày chẳng có gì để nói
Dậy sớm, về khuya với tất bật trong đời
Khi nằm xuống thì tìm vào giấc ngủ
Đã là tuyệt vời lắm đấy, trời ơi!
Không khao khát điều gì trong hiện tại
Thời gian và tôi có thể hiểu nhau chăng?
Sao mà chạy miết mải vẫn không kịp
Và phải rất lâu tôi mới hiểu được rằng…
Thanh xuân vốn trôi nhanh như câu hát
Dù có thiết tha nhưng cũng sẽ đi qua
Người ta đi, người ta tìm người khác
Và đưa “một ta” rất tốt trở về nhà.
Tự nhủ với chính mình dù thất bại
Mình thử lại đi, thử lại một nghìn lần
Và nếu thấy là chính mình không hợp
Thì rẽ ngang đường chứ chớ vội dừng chân!
Có những ngày – Ngọc Bích
Có những ngày chẳng muốn gặp một ai
Thích ngồi 1 góc trong quán cafe ồn ã
Ngắm dòng người giờ tan tầm hối hả
Không mong đợi sẽ bắt gặp điều gì, chỉ là để chẳng phải nghĩ gì thêm…
Có một ngày cứ thấy mênh mang khi nhìn chiếc lá rớt xuống thềm
Tiếc nuối nhiều hay sao mà rơi nghiêng nghiêng chậm chạp quá đỗi?
Có gì đâu, cuộc đời rốt cuộc cũng chỉ là những tháng ngày vô tư và xốc nổi
Buồn chưa kịp qua thì niềm vui đã đến tìm…
Có những ngày bỗng quên hết những nỗi đau đã từng thắt cả tim
Quên sạch trơn những người ta từng cần, như là cần hơi thở
Ừ thì tình yêu hoa’ ra vẫn loanh quanh trong những nhớ-quên-quên-nhớ
Đã từng nhớ quá nhiều rồi nên còn gì để tha thiết nữa đâu?
Có những ngày…ước giá như ta đừng bắt đầu
Để khỏi day dứt mỗi khi tìm một lý do kết thúc
Hớn hở nhiều thì cũng chẳng thể vượt qua nổi những chênh vênh phút chốc
Có những ngày, có những ngày như thế, ta thấy mình bớt 1 chút, 1 chút bình yên…
Có những ngày – ARCK
Có những ngày muốn trốn đi thật xa
Bỏ qua hết những bộn bề công việc
Đến nơi nào không một ai quen biết
Ta là ta…sống thật với chính mình..!
Có những ngày sao chỉ muốn lặng thinh
Giấu mình vào nơi góc phòng tăm tối
Sợ ngoài kia cuộc sống đầy gian dối
Lối đi quen… nhưng vẫn ngại lạc đường..!
Có những ngày bất chợt lại thấy buồn
Dường như chán… không muốn làm gì nữa
Xách ba lô và bước chân ra cửa
Đi lang thang…chẳng định hướng nơi nào…!
Có những ngày lại muốn sống ồn ào
Cười thật to mặc ánh nhìn người khác
Cứ vô tư mà cất cao giọng hát
Bờ cát vàng…thỏa sức chạy tung tăng…!
Có những ngày cô độc dưới ánh trăng
Lòng khát khao có một ai bên cạnh
Buông bỏ đi đôi vai đầy gánh nặng
Để vô tư…như đứa trẻ hôm nào..!
Có những ngày – Nguyễn Huệ
Có những ngày thở thôi cũng thấy mệt rồi
Chỉ muốn vùi mình trong chăn để ngủ
Ước giống như chú ốc sên nho nhỏ
Cứ chậm rãi ung dung dạo bước giữa cuộc đời.
Có những ngày chỉ muốn thở dài
Không có gì cũng chực rơi nước mắt
Tự suy diễn từ những điều nhỏ nhặt
Thấy cả thế giới như chẳng quan tâm mình
Có những ngày chỉ muốn lặng thinh
Không cần hơn thua đúng sai gì nữa
Mặc kệ mọi người bon chen vội vã
Chỉ muốn bình yên giữa bão tố cuộc đời
Có những ngày chỉ muốn đi chơi
Tránh thật xa nơi ồn ào náo nhiệt
Tìm cho mình những khoảng trời xanh biếc
Quên hết những muộn phiền dưới ánh nắng ban mai…
Có những ngày – Hàn Vũ
Có những ngày muốn trốn đi thật xa
Đến một nơi nào đó chỉ một mình ngồi khóc
Quên đi hết những tủi hờn mệt nhọc
Khi cơm, áo, gạo, tiền còn nặng trĩu trên vai.
Có những ngày thèm lắm một bờ vai
Ai đó nói: “Vai đây, cứ tựa vào, rồi khóc”
Sẽ không phải giấu buồn trong đôi mắt
Những xót xa chắc sẽ bớt đi nhiều…
Có những ngày muốn về với bình yên
Chẳng lắng lo cơn mưa chiều vội vã
Dẫu bão bùng lùa qua ô cửa nhỏ
Vẫn ấm lòng có ai đó cạnh bên.
Có những ngày làm bạn với màn đêm
Tự ủi an: “Mạnh mẽ lên tim nhé!”
Rồi bóng tối sẽ tan, nắng ươm vàng rực rỡ
Vươn tay mềm lau giọt nước… trong veo!
Có những ngày – Minh Hồng
Có những ngày tự dưng bỗng buồn so
Không phải tại ai, chẳng lý do nào cả
Chỉ thấy bâng quơ một nỗi buồn là lạ
Như kẻ lạc đường trên phố xá thênh thang…
Có những ngày cất suy nghĩ ngổn ngang
Đếm giọt thời gian bên ly cafe đắng
Biết là sẽ say mà cầm lòng chẳng đặng
Phảng phất hương nồng, nỗi nhớ cứ lênh loang
Có những ngày thả cảm xúc đi hoang
Bất chợt nhớ về một người đã cũ
Năm tháng qua đi màu thời gian phủ dụ
Ai đó còn lưu luyến phút giây xưa?
Có những ngày không nắng cũng chẳng mưa
Gió lơ đễnh cõng niềm vui đi dạo
Hăm hở mây bay, hoa lá thì gượng gạo
Chợt nhận ra mình vẫn khờ khạo,đa đoan!