Có người đi ra phố

by Thanh Tuấn

Có người đi ra phố
Mang theo rất nhiều buồn
Vấp một chiếc lá rụng
Chiếc lá nằm đau thương

Có người đi ra phố
Hai tay đầy hoang mang
Nhìn dòng người xa lạ
Nước mắt rớt hai hàng

Có người đi ra phố
Cô đơn như nắng chiều
Ngỡ lung linh đến thế
Sẽ tìm được tình yêu…

Có người đi ra phố
Không nói một lời nào
Nhấp ngụm cà phê đắng
Đắng nào bằng đớn đau?

Có người đi ra phố
Tìm lại dấu chân mình
Vì ai mà nông nổi
Vì đâu mà mong manh?

Có người đi ra phố
Chiều nay chưa thấy về
Chắc cà phê rát đắng
Khiến đường về lê thê

Có người đi ra phố
Hỏi người thương đi đâu?
Hôn nhiều đến cỡ đó
Tình cũng phải phai màu?

Lại có người ra phố
Vô tình gặp người yêu
Đang nắm tay người khác
Nắm chặt thế đau chiều?

Cũng có người ra phố
Mà chẳng để thấy gì
Sờ lên ngực đầy ứ
Ngực chứa toàn đa nghi

…. Nếu lỡ đi ra phố
Gặp ai đó như trên
Xin ôm họ chút xíu
Ngỡ thế – họ yêu mình!

Nồng Nàn Phố

You may also like

Leave a Comment