Có một thời

by Thanh Tuấn

Có một thời – Xe Đạp Không Yên

Có một thời tuổi trẻ ấy cuồng si
Luôn khát khao làm những gì mình muốn
Cứ tin rằng dù chuyện nhỏ hay lớn
Thì bản thân cũng nhanh chóng vượt qua

Khi lớn lên lúc đó mới hiểu ra
Bản thân không phải là người như thế
Là vô dụng.. đến nỗi mà chẳng thể
Cả việc quên một người cũng không xong

Dù đã hứa không giữ người trong lòng
Rồi khất lần lại nhớ mong vương vấn
Nhiều lúc nghĩ về bản thân tự giận
Nhớ không thôi nước mắt cũng rơi rồi.

Vô dụng nên mãi chẳng quên được người..

Có một thời – Đăng Hữu

Có một thời ta đã trót yêu nhau
Cuốn chiếc hôn trong mưa chiều thầm lặng
Rải thương nhớ qua khắp miền ngõ vắng
Mỗi đoạn đường ghi dấu một yêu thương.

Có một thời đầy ắp những vấn vương
Nhắm mắt lại chỉ nghĩ về người ấy
Nếu biết xa nhau thương nhớ nhiều đến vậy
Ta đã về hóa gió cuốn chặt nhau.

Có một thời thế giới chỉ một màu
Hạnh phúc nhỏ cả bầu trời hồng thắm
Khắc tên nhau tận sâu tâm khảm
Tháng ngày dài nuôi nấng một tương lai.

Có một thời ta đã sống vì ai
Đem khao khát đốt lên từng ngọn nến
Tự sưởi ấm khi mùa đông đang đến
Lạnh thấu lòng khi xa vắng bàn tay.

Và bây giờ trống vắng cứ bủa vây
Anh ngơ ngẩn chẳng nhớ ngày nhớ tháng
Em nơi đâu lúc hoàng hôn chạng vạng
Có kịp về ngõ vắng cũ tìm anh.

Có một thời – Hà Phùng

Có một thời dĩ vãng rất xa xôi
Từ lâu lắm chẳng thể nào nhớ nổi
Tiếng yêu đầu ngập ngừng và bối rối
Để bây giờ khắc khoải mãi không nguôi.

Có một thời xa lắm tuổi đôi mươi
Câu thơ viết gửi cho người thương mến
Cánh phượng hồng trao nhau làm kỉ niệm
Ánh mắt nào thiêu cháy cả con tim.

Có một thời… sao người cứ lặng im
Chẳng dám ngỏ để màn đêm giăng lối
Khiến cho ai bước chân đi vàng vội
Và tình đầu… chia mỗi đứa mỗi nơi.

Có một thời lưu luyến đã xa xôi
Tưởng chừng đã chôn vùi vào kỉ niệm
Tim cằn khô chẳng bao giờ nhắc đến
Mộ tình đầu trong nghĩa địa bình yên.

Có một ngày… ta chẳng thể gọi tên
Ta gặp lại chẳng êm đềm nơi lồng ngực
Con tim khô lại yếu mềm thổn thức
Tự hỏi lòng có còn nhớ hay quên.

Có một lời… ta chẳng dám nói thêm
Cho khao khát ngược về miền dĩ vãng
Tình yêu đầu ngọt ngào và trong sáng
Chẳng phai mờ hay quên lãng ở trong ta.

Để cho tim… muốn dựa ngực… khóc oà…

Có một thời – Du Phong

Có một thời đôi trai gái đã từng yêu
Hẹn hò nhiều, ước mong nhiều, rồi chia cắt
Không phải bởi lửa tình yêu lụi tắt
Mà bởi đời người nhiều bước ngoặt trái ngang

Bỗng một ngày tim chợt thấy hoang mang
Không cảm nhận sự an toàn bên cạnh
Cái nắm tay chỉ còn toàn nguội lạnh
Ngoái xung quanh đầy rẫy những nghi ngờ

Tình chẳng còn hạnh phúc giống trong mơ
Họ làm khổ nhau bằng mập mờ, ngộ nhận
Một người vô tâm còn một người im lặng
Khoảng cách yêu thương cứ thế tách xa dần

Họ lặng lẽ về bên cái kiếp độc thân
Dẫu trong tim ngàn lần mong quay lại
Nỗi nhớ nhung cứ đêm ngày khắc khoải
Nhưng can đảm không nhiều nên cứ mãi khổ tâm

Thời gian phủ đời người qua bao lớp rêu phong
Mỗi lần nhớ đến nhau, họ nghe lòng hơi chạnh
Có một thời họ coi nhau như định mệnh
Có một thời, đôi trai gái “đã từng” yêu…

 

You may also like

Leave a Comment