CÔ ĐƠN

by Thanh Tuấn

Cô Đơn – Lê Trà My 

Giữa phố phường tấp nập
Bỗng thèm tiếng mẹ la
Nhớ bữa cơm rau, cá
Chỉ đơn sơ…vậy mà…

Giữa phố phường đông đúc
Ta chợt thấy cô đơn
Tiếng kèn xe inh ỏi
Vậy mà ta vẫn buồn!

Giữa trăm vạn nụ cười
Của biết bao kẻ lạ
Vẫn thiếu một niềm vui
Trong mắt sâu của má

Cuộc đời mênh mông quá
Ta thì thật nhỏ nhoi…
Giữa lòng người chật chội
Muốn về…với mẹ thôi!

Cô Đơn – Người Viết Thơ Đau

Khi cô đơn đã trở thành căn bệnh
Ta biếng lười tìm kiếm cả tình yêu
Khi con tim đã phủ một màu rêu
Thì hạnh phúc là một điều xa xỉ

Và cứ thế ta thấy mình nhỏ bé
Chẳng dám mơ chẳng dám ước làm gì
Bởi trong lòng đầy mặc cảm hồ nghi
Ta rúc mình vào cái mai cô độc

Và cứ thế lâu dần ta quên mất
Đã bao năm không biết đến nụ cười
Biết ngượng ngùng nắm lấy một bàn tay
Cùng trao nhau những lời yêu say đắm

Khi cô đơn đã trở thành căn bệnh
Ta dần yêu cả cái bóng của mình
Hoài niệm nhiều về quá khứ chẳng yên
Từng có một cuộc tình ta với nhớ

Cô Đơn – Du Phong

Cô đơn là bất chợt thấy tủi thân,
Giữa cuộc đời toàn vô tâm, hờ hững…
Chạy mỏi chân rồi, tự nhiên đi không vững
Mạnh mẽ nhiều rồi, yếu đuối chút được không?

Cô đơn là giữa con phố thật đông
Đứng bần thần, rồi không sao bước tiếp.
Bởi thấy người ta trùng phùng, ly biệt
Chỉ có mình mình chẳng biết về đâu…

Cô đơn là trong một tối mưa ngâu,
Muốn được tâm tình vài câu chuyện nhỏ.
Nhưng kiếm tìm hoài không ai thấu tỏ,
Đành giấu đi, để ngỏ chuyện trong lòng…

Cô đơn là bó gối giữa căn phòng
Nghe mùa đông lặng thầm trôi qua cửa.
Biết phải buồn thêm bao nhiêu ngày nữa
Mới tìm lại nụ cười rạng rỡ như xưa?

Cô đơn là tự hỏi: “Mình mệt chưa!”
Tự trả lời: “Mình… chưa! Thôi, bước tiếp!”.

You may also like

Leave a Comment