Cô ấy

by Thanh Tuấn

Cô ấy – Khắc Ghi

Cô ấy hay cười nhưng rất đỗi cô đơn
Hay giấu nỗi buồn vào sâu trong đáy mắt
Thanh xuân đi qua,
chẳng biết tự bao giờ đánh mất
Một tiếng cười giòn tan khắp tuổi hồn nhiên.

Có những điều
cô ấy chẳng thể quên
Một nụ cười hiền khó mà che giông bão
Một ánh mắt trong chẳng giấu đi gượng gạo
Một cuộc tình khờ khạo nhen nhóm những lằn đau.

Bao lâu nhỉ ? Có lẽ đã rất lâu
Cô ấy chưa từng cười bằng niềm vui chân thật
Và bỗng sợ hãi những lời ngọt mật
Quá khứ là điều rất khó đi qua…

Bao nhiêu nắng
để bung một nhành hoa ?
Bao nhiêu niềm tin để nét cười đủ thắm ?
Bao nhiêu chông gai để trở nên thầm lặng ?
Và sẽ còn bao đêm trắng mênh mang …

Cô ấy vẫn cười,
cười trong nỗi đa đoan
Khi giọt nắng vàng đã chẳng như chính nó ..
Khi nắm lại bàn tay và quyết tâm từ bỏ
Dường như cô đánh mất chính mình rồi !

Mong sao ..
Mong sao giữa tất bật cuộc đời
Có thể thêm một lần cười hạnh phúc
Mong sao giữa những bộn bề thoáng chốc
Có một góc bình yên ghé qua thăm.

Và mong sao,
năm tháng ấy dư âm
Sẽ làm ngọn gió ngang theo chiều bão tố
Để cô ấy lại vui, đôi môi thiên thần nhỏ
Sẽ lại thêm trong trẻo rộn tiếng cười …

Cô ấy – Nguyễn Lâm Kiều

Hôm nay cô ấy không cười nữa đâu anh
Bởi trong lòng đã quá đầy giông tố
Những vết thâm in hằn trên gương mặt khắc khổ
Mà cô ấy vẫn gượng cười, nước mắt chảy ngược về tim…

Cô ấy nói rằng cô ấy muốn lặng im
Sau những ngày cứ luyên thuyên không ngớt
Dù cho cô đơn có ẩn trong khuôn mặt tái nhợt
Cô ấy cũng sẽ không mỉm cười…
Như những ngày trước kia

Cô ấy nói rằng cô ghét sự chia ly
Cũng bởi vì bản thân đã bao lần đi qua đống đổ nát
Đã không yêu thương nhau
Hà cớ gì
Phải gạt?
Cho nhau chút niềm tin rồi lạc nhau giữa dòng đời

Cô ấy nói rằng cô ấy muốn buông lơi
Buông cái thứ mà người ta gọi là nguồn sống
Buông cả đôi bàn tay mà trước kia như một bầu trời rộng
Bởi cô ấy mệt rồi
Muốn quá khứ
Tựa hư không…
Cô ấy sẽ chẳng cần ai ở những phút yếu lòng.

Cô ấy – Nguyễn Huệ

Tự nhủ mình chẳng còn yêu cô ấy nữa đâu
Sao trái tim lại nhói đau khi thấy người xưa khóc
Cô ấy đã từng dựa vào bờ vai mình mỗi khi khó nhọc
Giờ đâu thể ở bên lau giọt nước mắt muộn phiền

Tưởng chừng như ký ức về cô ấy đã ngủ yên
Sao trái tim lại thét gào vì nhớ
Dõi theo bước chân người xưa về ngang qua lỗi cũ
Chỉ ước được ôm cô ấy một lần cho thỏa những yêu thương

Chúng mình đã từng thề cùng nhau đi đến cuối con đường
Nhưng cuộc đời có muôn vạn lối rẽ
Để rồi mình thất hứa
Dẫu xin lỗi ngàn lần..có lẽ cô ấy cũng đâu thể thứ tha

Tưởng chừng như thời gian sẽ xóa nhòa đi những xót xa
Nếu có gặp thì mình sẽ gọi cô ấy là ” người thương cũ”
Giờ đây cách vài bước chân thôi..mà dường như xa quá
Chẳng thể chạy đến bên ôm cô ấy vào lòng

Mấy ai hiểu được giọt nước mắt đàn ông
Không khóc đâu..mà sao chảy ngược vào tận cùng đau khổ
Khi chẳng thể ở cạnh bên yêu thương che chở
Cho người con gái mình mang nợ một đời
…..
Cuối chân trời..mùa trở gió đơn côi..!!

Cô ấy – Thúy Nhân

Và tìm kiếm anh trên facebook mỗi ngày
Hiếm hôm nào cô có giấc ngủ say
Chỉ vùi đi vì guồng quay quá mệt!

Cô vẫn cười kể từ khi yêu chết
Mà đôi khi đôi mắt vẫn hay buồn
Cô không chắc mình đã hoàn toàn buông
Dẫu đôi tay đã mất quyền níu giữ

Cô vẫn còn khóc nhiều về quá khứ
Tim nhói lên khi ai nhắc tên người
Đông qua rồi mà lạnh cũng không vơi
Từ ánh mắt tới nụ cười tê buốt

Cô vẫn đi trên con đường thân thuộc
Dẫu bây giờ cũng khác bởi thời gian
Và giờ đây nghiêng dưới ánh nắng vàng
Lá nhìn thấy có một người đang khóc

Thềm nhận ra không chỉ mình cô độc
Nghe gót giày gõ một điệu bâng khuâng.

Cô ấy –

Cô ấy không còn nhiều lòng tin nữa đâu anh
Từ sau những vỡ tan đã không còn là cô ấy nữa
Đã đi qua bao tháng năm yêu thương đôi lứa
Rồi đau đớn cũng nhận về và vết khứa vẫn còn đây

Cô ấy đã không còn đủ nhiều kiên nhẫn đợi chờ ai
Cũng không cần thiết quá bờ vai để dựa vào khi mỏi mệt
Dẫu vẫn còn nhiều lắm buồn thương và tin yêu đang chết
Nhưng cô ấy không cần
một mình vẫn ổn mà anh!

Sau những gian dối ngày xưa, tâm hồn cô ấy đã chẳng còn mong manh
Một cô gái có đôi mắt long lanh đã ngả màu vì nước mắt
Đã từng thương nhớ về một hình hài, một lời yêu, một bàn tay nắm chặt
Cô ấy đã từng…
từng góp nhặt một niềm tin

Và cho đến bây giờ cô ấy đã lặng im
Không muốn nhớ thêm, muốn thương thêm, muốn yêu thêm một lần nào nữa
Nhưng nếu anh muốn cạnh bên, hãy cho cô ấy bờ vai để dựa
Hãy hàn gắn lại từng nỗi lòng
và đừng bao giờ hứa, nhé anh!

Nếu anh có thương thì anh hãy chân thành
Hãy gửi trọn cả tình yêu, đừng dối lừa anh nhé!
Cô ấy đã trưởng thành rồi, đã không còn là đứa trẻ
Nhưng anh hãy dịu dàng
và nếu có giận hờn thì anh sẽ phải nhận là anh sai

Thương cô ấy rồi, anh hãy nghĩ về lâu dài
về ngày mai…

Cô ấy – Lam San

Cô ấy đã từng rất thích những cơn mưa
Những lần đón đưa dưới mưa hè ướt lạnh
Những cơn mưa khi có anh bên cạnh
Chỉ đủ ướt người mà ấm áp nơi tim

Cô ấy đã từng thích tâm sự mỗi đêm
Giận dỗi mỗi khi anh quên gửi tin nhắn:
“Em hãy ngủ đi, anh yêu em nhiều lắm”
Tin nhắn mà giờ.. cô không nhận đã lâu

Cô ấy bây giờ chỉ muốn ngủ thật sâu
Giấu những nỗi sầu vào trong đêm thổn thức
Cũng đã lâu rồi cô ngủ không tròn giấc
Khi bóng ai về trong mỗi giấc cô mơ

Cô ấy bây giờ sợ cả những cơn mưa
Sợ sẽ nhận ra mình chưa quên người ấy
Tại sao cô vẫn cứ khạo khờ như vậy
Người ấy đi rồi, cô phải sống tiếp thôi

P.S: Không biết bao giờ cô ấy chấp nhận tôi
Kẻ vẫn quan tâm nhưng cô vờ không biết
Liệu rằng tình yêu.. nếu như đủ tha thiết
Rồi đến một ngày sẽ lay động cô chăng?

You may also like

Leave a Comment