CHUYỆN MỘT CON ĐƯỜNG

by Thanh Tuấn

Có phải vì Em nên nỗi nhớ mong manh
Chút nắng vàng hanh cũng lặng thầm góc phố
Hương mộc lan dịu dàng bên cửa sổ
Tiễn hạ đi xao xuyến phút giao mùa.

Có một con đường biết hết chuyện ngày xưa
Chẳng giấu gì đâu chỉ ngại ngần không nói
Hãy trở lại đây một lần thôi Em hỏi
Lối cũ thời gian dấu vết có phai màu.

Dẫu bây giờ mình chẳng phải của nhau
Như ngày trước mà giờ đây đã đổi
Lời lỡ hẹn cho lòng thêm bối rối
Em quay về một nơi quá xa xôi.

Anh cứ nghĩ rằng mình vẫn sẽ chung đôi
Êm đềm bước đi qua mùa bão nổi
Đường hành trang cùng nhau đi mỗi tối
Hạ thắp đầy rát bỏng những yêu thương.

Anh viết bài thơ kể chuyện một con đường
Trong nỗi nhớ thương để Em nghe rồi thấy
Có một người ra đi từ độ ấy
Chưa lần quay về thăm lối cũ ngày xưa.

Vuong toa an

You may also like

Leave a Comment