Cho những người đàn bà cô đơn

by Thanh Tuấn

Giá như đừng đến hôm nay
Ngày mà có những đôi mắt long lanh hạnh phúc
Và đâu đó cũng có những người đàn bà tủi thân bật khóc
Không phải họ thiếu vài bông hoa hay những món quà

Giá như đừng có mùng 8 tháng 3
Đừng có valentine hay bất cứ ngày nào là ngày lễ
Chỉ có những tờ lịch bình thường được xé đi trong lặng lẽ
Thì những giọt tủi buồn chẳng có cớ để trào ra

Vững vàng, kiêu hãnh đến đâu cũng trót khoác cho mình tấm áo đàn bà
Rồi cô đơn, lạc lõng trong cái ngày lẽ ra mình hạnh phúc
Vẫn cần lắm trong đời bờ vai ai kia đủ rộng
Cho ta tựa vào khi yếu đuối, lúc chạnh lòng hay những phút chông chênh…

Người đàn bà cô đơn tự tặng cho mình
Chút mạnh mẽ để bước tiếp trên đường đời còn lắm chông gai, mỏi mệt
Khóc nốt đêm nay thôi còn để dành nước mắt mà khóc tiếp
Vì đâu chỉ có mỗi một ngày mùng 8 tháng 3

Điều họ cần không phải là vài bông hoa hay những món quà…

-Lật Đật-

You may also like

Leave a Comment