BÌNH YÊN

by Thanh Tuấn

BÌNH YÊN – Nguyễn Thị Hồng Ánh

Ta một mình đi tìm kiếm niềm vui
Cứ góp nhặt từ những điều nhỏ nhất
Chợt nhận ra có bao điều chân thật
Đáng nâng niu giữa trăm thứ bộn bề.

Chẳng bận lòng khi ai đó khen chê
Ta thản nhiên với những điều được mất
Lòng an yên nên chẳng hờn chẳng trách
Ai thật lòng ai gian dối đổi thay.

Qua đêm dài ta lại đón ngày mai
Khoảnh khắc ấy chuyển giao điều mới lạ
Để ta thấy trên bước đường hối hả
Ngoài nỗi buồn còn lắm những niềm vui.

Nửa đời người còn bao thứ chưa nguôi
Đành nén chặt gửi vào miền ký ức
Còn lại đây mỗi ngày trong hiện thực
Ta mỉm cười tìm hai chữ an nhiên.

Hoàng hôn về bóng ngả phía đầu hiên
Gợi cảm hứng cho vần thơ viết dở
Chắc đoạn kết sẽ tròn duyên trọn nợ
Vì cõi lòng người viết đã bình yên.

BÌNH YÊN – Huần Trần

Cuộc đời này ta là thân khách trọ
Giữa Quán Đời ồn ã với phồn hoa
Nên đâu dễ được thảnh thơi chọn lựa
Những mối nhân duyên giữa chốn ta bà

Bởi vậy thế nên vội chi giành giật
Chẳng phải duyên ta đâu thể cưỡng cầu
Duyên buộc rồi ắt sẽ tự tìm nhau
Và khi ấy là ngọt ngào hạnh phúc

Lỡ mai này chẳng may người đi lạc
Là duyên cạn rồi, sẽ tự hợp, tự tan
Hãy mỉm cười, tìm tự tại, bình an
Đừng oán trách, đừng khóc than, bất phục

Chuyện để đời hôm nay, ngày mai thành ký ức
Tâm ta an, chân ái sẽ quay về
Buông bỏ muộn phiền, chấp niệm, si mê
Hạt giống bình yên sẽ tìm về an trú

Đời ngắn lắm nên cần chi níu giữ
Trả hết ưu phiền, giữ một chữ AN!

BÌNH YÊN – timbuondoncoi

Bình yên trong tôi là năm tháng đã qua
Bên mẹ bên cha bên mái nhà êm ấm
Dẫu cơn gió mùa đông lạnh lắm
Vẫn thấy lòng ấm cúng một niềm vui

Bình yên là nụ cười của mẹ
Cái nhăn mày nhíu mặt của cha
Bình yên là câu chuyện kể của bà
Cái bóp vai – nhìn ông cười thật nhẹ

Bình yên là những phút giây lặng lẽ
Hai ta không nói gì nhưng vẫn thật hiểu nhau
Bình yên là dẫu năm tháng qua mau
Vẫn đọng lại màu xanh ký ức

Bình yên là mỗi sớm mai thức giấc
“Ta có thêm ngày mới để yêu thương”
Dẫu có phải ngược xuôi trăm hướng
Vẫn bình yên một lối trở về…

Bình yên là tiếng con trẻ ê a
Bình yên là trong ngôi nhà nho nhỏ
Có hạnh phúc giản đơn, có bờ vai ai đó
Để được tựa đầu và thấy thật bình yên…

BÌNH YÊN – Huần Trần

Thôi người nhé, ta chẳng tìm người nữa
Sẽ dần dần ru nỗi nhớ ngủ quên
Khơi nỗi nhớ dềnh lên như sóng bể
Sẽ cuốn phăng theo tất cả để nhấn chìm

Ta biết rằng mình nhiều lắm những yêu tin
Những chân tình, những niềm thương, nỗi nhớ
Ta biết lòng mình còn nặng mang duyên nợ
Yêu thương trao đi…lặng lẽ…đến đau lòng!

Ngược đường chiều sao ta thấy bâng khuâng
Sao chẳng ngọt ngào mà trào dâng vị đắng
Yêu thương thật nhiều mà lòng sao trĩu nặng
Người nơi phương trời cảm nhận giống ta không?

Hạ qua rồi, thu tàn, sẽ sang đông
Thêm một mùa ta thầm mong, trộm nhớ
Thêm một mùa ta thật nhiều trăn trở
Nguyện một đời lặng lẽ chở che nhau

Thôi người à, ta đành hẹn kiếp sau
Bởi kiếp này mình yêu nhau thật khó
Yêu thương giấu đi, nhấn chìm thêm nỗi nhớ
Vì giữa chúng mình là biển lửa, rừng chông

Người nơi phương trời… cảm nhận…giống ta không?

BÌNH YÊN – sưu tầm

Xin cho em ngồi bên anh bình thản
Lặng lẽ trời xanh, lặng lẽ thu
Xin cho em ngả vai anh yên ắng
Góc phố im, lim dim lá thu ru

Xin một phút được rời xa phố thị
Những bon chen mua bán bạc màu
Xin một phút không hồ nghi suy tính
Anh tin em và em tin anh

Lang thang bên nhau, con đường thăm thẳm
Sương giăng mờ xa, nắng ngả chiều
Nắm tay anh, bình yên, em nói:
Em yêu anh, nhiều biết bao nhiêu…

BÌNH YÊN – Huần Trần

Mình bình yên rồi có phải không anh ơi?
Đã hết rồi giận hờn, thương với nhớ
Giấc ngủ thật êm, đêm nhẹ nhàng yên ả
Mình mong vậy mà, sau ngày tháng bão giông

Bình yên thật rồi, kệ mùa chuyển sang Đông
Người kệ em đi, rồi thì em cũng ổn
Trời có lạnh sẽ choàng thêm áo ấm
Gió có lùa em tự biết quàng khăn

Phương trời nào dù Đông gió nhiều hơn
Anh phải biết tự chăm mình thật tốt
Đừng lạnh nha anh, tránh gió lùa đường đột
Lạnh đủ rồi, Đông sẽ tự rời đi

Giờ chẳng chung đường, mình phải tự bước đi
Dẫu chẳng còn nhau, nhưng đời thì phải sống
Duyên ta ngắn mà đường đời thì rộng
Xin chớ mềm lòng, cứ mạnh mẽ quay lưng

Chỉ ghét ngoài kia…Đông cứ lạnh lưng chừng
Cho những nhớ thương cứ quay cuồng, vấn vít
Chắc anh hiểu…Đông cồn cào, da diết
Lại một mùa tha thiết gọi lòng nhau

Thôi nhé, người à, đừng gọi nữa, trong nhau
Mặc Đông thét gào, mệt rồi, Đông sẽ ngủ
Mình cũng thế, mặc nỗi buồn trú ngụ
Giữ tâm yên bình, cho ngày cũ qua đi

Mặc kệ ngoài kia, Đông giận dỗi, thầm thì
Ai cũng hiểu, mà người thì…không hiểu!

BÌNH YÊN – Minh Hồng

Em vẫn thường mơ về một chốn bình yên
Một mái nhà nhỏ xinh với giàn hoa trước cổng
Phía sau nhà là mảnh vườn không cần quá rộng
Đủ cho em vun mấy luống cà cùng với mấy liếp dưa.

Trồng vài khóm mùng để thi thoảng nấu canh chua
Cá bắt dưới ao còn Đậu bắp, dưa leo thì trồng ngoài lưng giậu
Mỗi buổi chiều tà làm vài món giản đơn cho anh ngồi nhậu
Cùng mấy ông bạn già đàm sự chuyện vu vơ

Bình minh mỗi ngày sân đựng nắng vàng mơ
Có chú mèo lười nằm vươn mình sưởi ấm
Cây xoan đầu hồi đang nở hoa lấm tấm
Kẽo kẹt võng đưa ru giấc ngủ trưa hè

Giàn mướp bên nhà bông đã trổ vàng hoe
Thơ thẩn bầy ong rủ nhau về hút mật
Bầy sẻ hiên nhà vội vàng tất bật
Cõng sợi rơm vàng về làm tổ lao xao

Trồng mấy khóm rau cần xanh mướt ở quanh ao
Kinh giới,tía tô, su hào, hành , tỏi
Thả ít ngó sen thi thoảng em làm gỏi
Rủ mấy bà bạn già ngồi ríu rít hàn huyên

Anh thì kiệm lời còn em cứ huyên thuyên
Cuộc sống giản đơn mà thật là ấm áp
Quên hết ngoài kia đời phong ba bão táp
Mặc kệ những ồn ào nơi phố thị phồn hoa

Mỗi sáng bình minh hay mỗi buổi chiều tà
Em thì ngắm hoa còn anh ngồi uống trà,đọc sách
Già cả rồi nên chẳng lo ghen tuông hờn trách
Thong thả sống qua ngày mà cảm thấy an nhiên

À phải rồi, Em còn trồng giàn thiên lý bên hiên
Em ngắt vài bông để nấu canh cua chắc là ngon phải biết
Thêm mấy khóm hoa nhài toả hương thơm thanh khiết
Em sẽ gội đầu bằng bồ kết, hương nhu

Mỗi buổi sớm mai nghe những tiếng chim gù
Trong nắng sớm gió khẽ lùa qua cửa
Đời chỉ bấy nhiêu thôi đâu còn cần chi nữa
Khi biết bằng lòng cuộc sống sẽ vui thôi!

Em ước thế này liệu phải quá xa xôi?

You may also like

Leave a Comment