BAO GIỜ BÌNH MINH ĐẾN ?

by Thanh Tuấn

Có bao giờ anh vào lại face em
Rồi cười mỉm… bây giờ em xinh lắm.
Dù đôi mắt vẫn buồn sâu thăm thẳm
Nhưng ít ra… môi đã thắm nụ cười.

Có bao giờ anh thấy mình chơi vơi
Vì đã lỡ xa rời vòng tay ấm
Vì quên lãng một tình yêu sâu đậm
Em đã trao, trọn vẹn tấm chân tình.

Có bao giờ giữa dòng chảy nhân sinh
Anh mong gặp bóng hình ngày xưa cũ
Trong tiềm thức anh có còn ấp ủ ?
Có thấy đau khi phụ một kẻ khờ?

Xót tình buồn, em gửi hết vào thơ
Những nỗi nhớ, ước mơ thời dại vụng
Em xin lỗi… bởi những gì chưa đúng
Làm thế nào để chúng mình đừng xa ?

Nếu mai này bên ấy với người ta
Đừng nhìn lại chuyện tình qua đã lỡ
Em không muốn thấy người ta đau khổ
Một mình em dang dở đã đủ rồi.

Chẳng thể nào níu được áng mây trôi
Em nức nở khi anh rời đi mãi
Cứ chờ đợi, lỡ mất thì con gái
Dù biết anh… không trở lại nơi này.

Những vui buồn em gửi tạm trên mây
Chẳng hề muốn anh hay em đau khổ
Chỉ muốn gửi chút tâm tình trong gió
Cười lên anh…em buông bỏ rồi mà.

Rồi một ngày mọi thứ sẽ trôi xa
Yêu thương ấy chỉ còn là dĩ vãng
Qua đêm tối, bình minh dần ló dạng
Em đang chờ những ngày tháng… bình yên !

Phượng Hoài.

You may also like

Leave a Comment