BA MƯƠI MÊNH MANG TRONG IM LẶNG ĐÀN BÀ

by Thanh Tuấn

Những người đàn bà ngấp nghé bến ba mươi
Bước nửa đời người để thấy yêu thương chỉ một màu nhàn nhạt
Chối từ biển trời và bó buộc mình làm khúc sông lòng cạn
Hạn hán suốt mùa nên thắm thiết toàn là sóng cuộn mênh mang

Ngỡ đã trao hết yêu thương sẽ gặt hái mùa màng
Cương quyết thuỷ chung nào đâu có ngờ hạt mầm bội thu tan trong mắt bão
Ôm bóng dại khờ đi qua gió giông, tự ru đời mộng ảo
Chân thành đánh đổi để phút cuối cùng ngạo mạn lìa xa

Bờ vai đàn ông vững chắc dựng xây nhà
Nhưng chẳng thiết tha thì đàn bà sức đâu mà gồng mình vun tổ
Vừa kịp dang tay thì biết rằng tuột lỡ
Có nợ ngậm ngùi, chắc tại vì phận số đặt vô duyên

Rồi lại sẽ yêu
Dù một ngày kia thấy thương yêu như hai tiếng nhiễu phiền
Víu vai một người đàn ông, rồi gục mái đầu mặc nhiên than: “Đời mệt!”
Đặt tay lên ngực gầy chỉ muốn tìm hơi xưa xem đã chết
Mà vẫn y hệt, xanh xao!

Đàn bà xuân son miếng đắng trót ngậm vào
Thích chọn lặng im vì yên ổn nào cũng trở thành bạc đãi.

Thạch Thảo

You may also like

Leave a Comment