ANH VỐN BIẾT CHÚNG MÌNH KHÔNG DUYÊN NỢ

by Thanh Tuấn

Anh vốn biết chúng mình không duyên nợ
Nên anh nào dám nhung nhớ chi đâu
Mưa nhạt nhoà ướt đẫm cả mùa ngâu
Vần thơ viết chẳng tròn câu khắc khoải.

Ở nơi đó chắc em còn mê mải
Chuyện gia đình bon trải với âu lo
Bởi ngoài kia cuộc sống lắm chiêu trò
Cố lên nhé câu dặn dò bữa ấy.

Sóng xô bờ ngàn năm còn run rẩy
Con Dã Tràng hờn lẫy cõng đại dương
Dải sông Ngân tháng bẩy vốn vô thường
Nhịp cầu ô xót thương nàng Chức Nữ.

Chút tình si liệu có ai gìn giữ
Ai mỏi mòn gom câu chữ hằng đêm
Biển phong ba rồi biển sẽ êm đềm
Hương vị ngọt bờ môi mềm đăm đắm.

Bởi chúng ta vẫn còn xa vạn dặm
Nửa địa cầu…..
Nhớ lắm…..
Hỡi người dưng!

 Hồng Giang

You may also like

Leave a Comment