Anh lại về với biển chiều nay
Nghe con sóng ngày yêu đầu tình tự
Những chuyện bể dâu, chuyện đời vô tư lự
Chuyện của chúng mình từ thuở cách xa nhau
Anh lại về kể với biển nỗi đau
Chàng trai tuổi hai mươi giấu suốt mùa đông cô lẻ
Không có em tháng ngày trở nên buồn tẻ
Bầy sẻ nâu tránh rét cũng không về
Định mệnh trái ngang chia cắt một lời thề
Sau những cách xa sẽ về bên nhau hạnh phúc
Nhưng cuộc đời vốn chứa nhiều uẩn khúc
Anh- em- chúng mình- chẳng thể bước cạnh nhau
Chẳng có rượu hồng, chẳng áo trắng cô dâu
Chỉ có nỗi đau giấu trong từng ánh mắt
Và trước biển chiều nay- khi hoàng hôn vụt tắt
Anh biết lòng mình chẳng bao giờ có nỗi một bình minh!
N-N (Sương Mai)