Ai giấu nỗi buồn vào cơn gió heo may
Tháng Tám thẹn thùng nép mình bên ô cửa
Nhuộm hàng cây úa vàng hơn một nửa
Rải bồi hồi theo nỗi nhớ mùa thu
Tháng Tám về trời bỗng bớt âm u
Váy áo xênh xang, dịu dàng xuống phố
Nhẹ bước chân côi, lối chiều bỡ ngỡ
Bao lần muộn màng lỡ hẹn thu phai
Tháng Tám về ai còn đứng đợi ai
Thèm một cái nắm tay qua hết bao đường dài, lối vắng
Đường bỗng bớt xa, lối bỗng dưng bớt lặng
Phố cũng bớt buồn, ngày tháng bớt rong rêu
Tháng Tám về bất chợt thấy thèm yêu!
Cua Đinh