Rồi từ mai

by Thanh Tuấn

Rồi từ mai

Rồi từ mai mình trở thành xa lạ
Những nồng nàn xin gửi lại phố xưa
Câu chuyện cũ chỉ riêng mình ta nhớ
Heo may qua nức nở biết bao mùa

Người về nhé khép lòng mình thật chặt
Ta đem tim cất tận phía chân trời
Có những điều suốt đời xin cất giữ
Bởi biết mình đã chậm bước người ơi

Bình yên nhé, xin người đừng nhìn lại
Chút xao lòng đâu phải chuyện đậm sâu
Sau cánh cửa là ấm êm hạnh phúc
Nơi phận duyên thắm thiết đến bạc đầu

Nơi quán cũ ta chẳng còn đến nữa
Ngỡ thời gian sẽ lành lại vết đau
Nào ngờ chỉ một lần đem đặt cược
Mà tim ta nhức nhối đến bạc đầu…

Hoa Bất Tử

You may also like

Leave a Comment