THÁNG 7 VÀ MƯA, VÀ ANH, VÀ EM

by Thanh Tuấn

THÁNG 7 VÀ MƯA, VÀ ANH

Tháng bảy mùa mưa
mây gục đầu xuống hàng cây mà khóc
những lối mòn trong kí ức em lở trôi như con dốc
tìm về cội nguồn một dấu chân quên

Tháng bảy không bình yên
nhưng cái nhìn của bầu trời vẫn dửng dưng và hiền khô đến lạ
gió vội vàng giục hàng cây trút lá
những cái rùng mình lạnh buốt thấu tim

Tháng bảy lặng im
những con chim câu bay tìm chỗ trú
những con dế tơ về đêm không ngủ
ngậm ngọn cỏ xanh còn ướt đẫm sương mù

Tháng bảy của một gã khờ
nghêu ngao hát trên cánh đồng bất tận
xem gió trăng là bạn
mặc kệ sự đời…

Tháng bảy đánh rơi
chiếc vòng tay có hình trái tim,
rơi vào kí ức
những đêm thao thức
nghe lanh canh một tiếng chuông đồng

Tháng bảy đợi mong
ông trời như trẻ con, ngày nào cũng gào lên mà khóc
mùa giăng giăng cuộn nhớ thương trên tóc
rối cả tơ lòng…

You may also like

Leave a Comment