ĐẾN BAO GIỜ

by Thanh Tuấn

ĐẾN BAO GIỜ – Cam Cam

Đến bao giờ mình mới biết thương mình.
Vắt kiệt sức, cạn tình cho người khác.
Nửa cuộc đời…mắt môi kia nhòa nhạt
Lắm tủi hờn, nhiều chua chát tái tê

Đến bao giờ mình mới biết quay về
Chăm sóc lại mớ nội tâm nhàu nát.
Trong tấm thân đang rã rời phờ phạc.
Đang thét gào cần giúp đỡ yêu thương.

Nào người thân hay chồng vợ bạn đường.
Đồng hành thôi không sẻ chia đau đớn.
Ở bên cạnh giữa hư vô rộng lớn
Nhưng không cùng gánh nghiệp xấu ta gây.

Hãy thương mình và nghĩ đến ngày mai.
Sẽ về đâu khi lòng hoài vướng mắc.
Thân cát bụi sẽ trở về với đất.
Thì còn gì là tiền bạc lợi danh.

Đến bao giờ ta mới bớt vô minh.

ĐẾN BAO GIỜ – Dũng tiến.

Một hiệp hai hiệp,lại ba hiệp.
Anh nằm chèm bẹp,mất còn đâu.
Mang tên thua trận,sầu đến thế.
Không còn vai vế,để dương oai.

Lúc tuổi mới lớn,bắn thước hai.
Bây giờ già rồi,chỉ lai rai.
Đôi khi mệt quá,ruồi bu trán.
Chẳng muốn đuổi đi,bán cái dùm.

Lúc còn mạnh khỏe,như con hùm.
Rất là siêu đẳng,khoản úp chum.
Hễ đưa là đẩy,anh hùng lắm.
Bao lần say đắm,với tình nhân.

Bây giờ có tuổi,khá yếu chân.
Đôi lúc cảm thấy,vẫn còn gân.
Trên bảo dưới chẳng,thèm nghe nữa.
Nỗi buồn gọi tên,đến bao giờ.

You may also like

Leave a Comment