KÝ ỨC MỘT THỜI
Thơ: Sưu tầm @Phương đào cúc
Biển chiều nay sóng vỗ bờ nhè nhẹ
Một mình em lặng lẽ khóc nơi này
Nhớ chiều xưa anh với em đến đây
Chuyện vui vẻ bên ly kem dâu lạnh.
Ngày xưa ấy em thơ ngây khờ dại
Hai bốn rồi mà có hiểu gì đâu
Mặc cho anh cứ bóng gió âu sầu
Em vui vẻ cười đùa không e ngại.
Rồi anh hẹn sau vài hôm trở lại
Sẽ có điều bất ngờ dành tặng em.
Em vô tư nghĩ ngợi “Món quà gì
Có thích không khi được anh trao tặng?”
Có biết đâu lần đi này là mãi mãi
Anh không về với cha mẹ, quê hương
Món quà nhỏ cùng với lời yêu thương
Vẫn im lặng chờ em trong rương gỗ.
Em căm giận thay, bởi ngọn lửa đỏ
Đã quá hung tàn, cướp mất anh đi
Thân xác anh hóa hết, chẳng còn gì
Còn lại chăng nấm mồ chôn nắm cát.
Đã bao lần em ngồi nghe biển hát
Réo rắt, du dương như tiếng của anh
“Anh nơi đây vẫn sống rất yên lành
Đừng khóc nữa! Anh sẽ buồn, sẽ giận”.
Em không khóc nữa, thôi anh đừng giận
Em sẽ luôn cười và mạnh mẽ hơn
Sẽ vững tin để bước tiếp chặng đường
Thay anh sống một cuộc đời đáng sống.
—–HTN—–