LẶNG LẼ

by Thanh Tuấn

(LẶNG LẼ| sưu tầm)

Rồi một ngày em bỗng chợt nhận ra
Không nhớ anh nhiều như em hằng nghĩ
Không còn mộng mơ, không còn thi vị
Bởi cuộc đời hạnh phúc quá mong manh…

Đã đôi lúc em chợt nghĩ đến anh
Và nghĩ đến những ngày xưa cũ
Chợt một thoáng mắt em buồn tư lự
Em hiểu rằng em chẳng thể yêu anh…

Ở bên anh, em hiểu lá màu xanh
Khi xa anh, em nhủ lòng…lá úa
Đi bên anh trái tim hồng nhảy múa
Nhưng xa rồi tim lại hóa bình yên..???

Rồi một ngày mùa Đông đến bên hiên
Từng bông tuyết phủ rơi màu tinh khiết
Em tự hỏi : Phải chăng màu ly biệt?
Khi tâm hồn lạnh lẽo chốn phồn hoa?

Rồi một ngày em cũng chợt nhận ra
Mình là kẻ mang trái tim hóa đá
Một trái tim mang sức nặng tàn phá
Huỷ hoại tâm hồn qua những thương yêu

(LẶNG LẼ| Hàn Vũ)

Tôi trở mình giấu nước mắt vào đêm
Hỏi trái tim: “Sao yêu Người nhiều thế?”
Tim mỉm cười, má ửng hồng e lệ
Có lẽ nào tất cả bởi do DUYÊN!

Tôi thức dậy sau giấc ngủ man miên
Trời ngoài kia vẫn trong lành quá đỗi
Tuổi trẻ ư? dẫu dại khờ, nông nổi
Vẫn dành người nguyên vẹn những yêu thương…

Tôi không dám nói trọn nỗi vấn vương
Sợ mất đi những gì mình đang có
Tình bạn này, ngày chúng mình còn nhỏ
Sẽ vỡ òa khi ai đó quay lưng

Buổi chiều tà phủ kín lối đi chung
Hoàng hôn đổ nhuộm đỏ trời tháng chín
Tôi trở về nghe tim mình nặng trĩu
Người xa rồi còn nhớ đến tôi không?

Nhớ một người lặng lẽ giữa chênh chông…

 

You may also like

Leave a Comment