NHỚ

by Thanh Tuấn

NHỚ – Ngọc Hân

Trời mùa này dai dẳng những cơn mưa
Chắc ở nơi xa cũng còn mùa gió rét
Quyển sách nhỏ nằm yên không biết mệt
Con chữ cứ vo tròn – nỗi nhớ không tên…

Có những điều mãi chẳng thể quên
Dù biết sau chếnh choáng cơn say người ta thường chẳng nhớ
Cái lý do muôn đời, muôn thưở
Đâu hiểu được nỗi lòng người ở lại chờ mong…

Biết người chẳng như mình đứng lặng dòng sông
Nghe con nước thì thào khẽ hát
Nghe tàu dừa nghiêng mình hòa nhạc
Nghe gió vấn vương lùa tóc tự tình…

Một lần thôi, ai đã đứng lại nhìn
Để mang xốn xang vào hồn thơ đang mở
Để có những đêm nằm yên nghe thạch sùng trăn trở
Vần thơ viết cho người mang nỗi nhớ xa xôi…

NHỚ – Người Viết Thơ Đau

Không phải nhớ mà thực lòng rất nhớ
Đâu dễ quên đi quá khứ đã từng
Dù lâu rồi thành xa lạ dửng dưng
Thì khối óc vẫn chưa dừng nghĩ ngợi.

Không ôm ấp những suy tư chờ đợi
Chọn chôn vùi vì ai đó vì ta
Nhưng hằng đêm vẫn đau đáu, nhạt nhòa
Trong giấc mơ, vô tình ai chạm đến

Không phải nhớ hay cố nhớ tìm quên
Mà thật ra là một phần máu mủ
Dù bất cần hay căm hờn gạt bỏ
Trong tâm hồn còn đọng mãi dư âm

Yêu hay ghét thì cũng chỉ lặng câm
Không thể nói không thể nào san sẽ
Khi tình yêu ta nhẫn tàn đập bể
Có thể nào gặp lần nữa để thương

Không phải thương mà thực lòng rất thương
Nhưng đâu thể cùng chung đường chung mộng
Vì người ta vì chính mình vui sống
Sau nụ cười là nỗi nhớ không tên

NHỚ – Tĩnh Phạm

Đã lâu rồi
Em cũng chẳng về quê
Nghe tiếng sáo
Vi vu trên đồng cỏ
Tháng tư về
Là mùa Hoa Gạo nở
Rụng đỏ lối về
Anh có nhớ không anh

Đã lâu rồi
Em cũng chẳng nhớ tên
Từng đứa bạn chăn trâu từ thuở nhỏ
Chơi Ô Quan, nô đùa trên bãi cỏ
Trâu lội xuống đồng
Ăn hết vạt lúa Chiêm

Tháng tư về
Anh có nhớ không anh
Mùi hương thơm ngọt ngào
Lúa đang thì con gái
Chúng bạn cởi trần
Rủ nhau đi tắm suối
Tiếng nô đùa vang cả núi ngàn mây

Đã lâu rồi
Em cũng chẳng ngắm sao
Trên triền đê những đêm hè lộng gió
Ngắm bầu trời lũ bạn tranh nhau kể
Mai sau này ‘tao’ sẽ làm phi công..

Tháng tư về
Anh có nhớ không anh
Những cánh diều trao nghiêng
Chiều về bình yên quá
Chở theo bao ước mơ rong ruổi
Trải dài nâng bước tuổi thơ ta..

Đã lâu rồi
Em cũng chẳng về đây
Lấy cho mình chút hương ngày tháng cũ
Để mỗi tháng tư về như nhắn nhủ
Tuổi thơ nào nuôi lớn giấc mơ qua

NHỚ –  Hồng Giang

Anh với em dù chưa hề gặp mặt
Sao trong lòng se sắt nhớ nhung nhau
Giữa hạ rồi nắng cháy cả buồng cau
Trầu héo lá bạc một mầu vương vấn.

Anh với em giữa cuộc đời lận đận
Một ngày kia vướng bận bởi câu vần
Muốn bên nhau dẫu là chỉ một lần
Cho thỏa nguyện những phân vân mòn mỏi.

Câu thơ viết gói ngàn lời muốn nói
Vần gieo rồi con chữ gọi người ơi
Dẫu chúng mình vẫn còn ở đôi nơi
Mà như thể trọn đời vương duyên nợ.

Có phải chăng yêu thương là trắc trở
Hay là vì mắc nợ kiếp ba sinh
Mà để cho bạc bẽo một chuyện tình
Nhung nhớ lắm lẻ loi mình nhung nhớ.

Dấu yêu hỡi phải chăng tình dang dở
Để trọn đời….
Mang nợ…
Trả làm sao!

NHỚ – Huần Trần

Cũng chỉ là một chút nhớ thôi anh
Sao em thấy trái tim mình tròng trành đến lạ
Đêm mùa Đông gió mưa cứ thì thào trên vòm lá
Đông lại về cho nỗi nhớ lên ngôi

Nơi ấy mùa Đông có lạnh không anh ơi?
Trong đơn côi anh có thấy trái tim mình buốt nhói?
Nghe tiếng gió mưa có giống như tiếng lòng em thầm gọi?
Có làm anh giật mình choàng tỉnh giấc trong đêm?

Em phương này thương nhớ cứ dài thêm
Mình lạc nhau từ mùa Đông năm ấy
Không có anh Đông cũng buồn biết mấy
Một mùa Đông sũng sĩnh những ưu sầu!

Xa nhau rồi mới biết là rất đau!

You may also like

Leave a Comment