Thanh xuân của mình tựa những cánh hoa rơi
Nằm lại ở nơi tìm hoài không đến chỗ
Thanh xuân của mình tựa như cơn gió thổi
Chỉ một thoáng giây, rồi biến mất như chưa từng
Tôi từng chênh vênh trong đoạn ngắn thanh xuân
Là một năm, hay nhiều năm, tôi cũng không nhớ rõ
Tôi chỉ biết rằng mình đã dại khờ bỏ ngỏ
Những lúc an vui đã không biết giữ gìn
Tôi thường thức giấc sau thời khắc bình minh
Nên đã đánh rơi sắc dịu dàng của nắng
Tôi từng một mình qua từng con phố vắng
Thấy mình chơi vơi giữa khoảng lặng riêng mình
Và sau tất cả, tôi chỉ muốn lặng thinh
Để xem có ai tựa vào vai một lúc
Vì sau bão giông, tôi nhận ra có lúc
Mình thiết tha mong một hơi ấm gần kề.
Tâm Di