MÙA CŨ – Cát Bụi
Này em ạ, có gì mà nuối tiếc
Đến mùa Thu là chiếc lá rời cành
Hết gió lạnh cây trở mình xanh biếc
Người hãy cười khi lối cũ không anh
Mùa vẫn thế và tình yêu cũng thế
Ta ngây ngô như đứa trẻ vào đời
Thời xưa ấy có đâu nào mạnh mẽ
Nên vô tình hạnh phúc cứ xa xôi
Em trở lại khi mùa thu đã hết
Chuyện ngày xưa tha thiết chẳng còn gì
Xin đừng khóc cho cuộc tình đã chết
Bài thơ buồn trong những lúc phân li
Người có đến bên quán quen từ dạo
Quay lưng đi cho giông bão tràn về?
Cũng đừng hỏi khi thấy mùa lặng lẽ
Bởi lâu rồi tôi hát chẳng ai nghe
Kỉ niệm cũ và bài thơ ngày cũ
Xin cất vào giấc ngủ thủa xa xưa
Ta hạnh phúc khi lòng mình thấy đủ
Đừng quay về níu một giấc mơ trưa
MÙA CŨ – Phương Quỳnh
Lòng tự hứa thôi không nhớ nữa
Những yêu thương thắp lửa thuở nào
Ta về cất những chênh chao
Gửi cho dĩ vãng má đào phôi pha
Chuyện đã cũ xót xa… buông bỏ
Chỉ xem như cơn gió ngang đời
Người đi gió thoảng mây trôi
Ta về thương lại bồi hồi ngày xưa
Vết thương cũ cũng vừa lành lại
Trách làm gì tê tái lòng nhau
Tóc xanh cũng đã phai màu
Giấu nơi ngực trái nỗi đau sang mùa
Trời trở lạnh gió lùa ngập lối
Một mình ta bước vội trong chiều
Ngỡ rằng quên hết lời yêu
Đâu ngờ nỗi nhớ liêu xiêu cuối đường.
Cây trút lá không vương luyến ái
Người đi rồi mê mải triền đê
Vậy mà lòng vẫn tái tê
Mỗi khi mùa cũ gọi về hanh hao…