Có một người đàn bà…

by Thanh Tuấn

Có một người đàn bà rất dễ bị tổn thương
Rất dễ buồn và rơi nước mắt
Cả cuộc đời chỉ để mà góp nhặt
Những nỗi niềm xưa cũ đã qua đi

Có một người đàn bà sợ hãi sự chia ly
Sợ hãi phố đông người …sợ riêng mình lẻ bóng
Sợ người đời nhìn mắt cay đỏ mọng
Sợ thế gian ai đó hiểu lòng mình .

Người đàn bà bước qua sự rẻ khinh
Của cuộc đời dành cho mình để sống
Dẫu biển sâu mà đất trời thì rộng
Giữa nhân gian em chỉ phận đàn bà.

Người đàn bà đi qua những xót xa
Để hiểu nỗi buồn như sương khói
Mong manh lắm mà dễ dàng len lỏi
Vào trái tim chẳng biết tự khi nào

Có một người đàn bà…

Có một người đàn bà quen với màn đêm
Quen với cảnh ngóng ai về bên cửa
Quen với cảnh chia ly lần này rồi lần nữa
Quen giấu nỗi buồn trong mái tóc xanh

Có một người đàn bà vốn dĩ rất mong manh
Trái tim đa mang dễ vì ai thương tổn
Mà chỉ biết lặng thinh giữ trong lòng bề bộn
Cho riêng mình nào dám chia ai

Có một người đàn bà phó mặc hết đúng sai
Phó mặc hết cuộc đời mình cho kẻ khác
Phó mặc hết miệng lưỡi thế gian bao lần hiểm ác
Nỗi đau nào cũng qua đời…

Nghinh Nguyễn

You may also like

Leave a Comment