LẶNG

by Thanh Tuấn

LẶNG – (Huân Trần – Mưa)

Nằm nghe tiếng thời gian vừa rơi xuống

Tựa hư hao những sầu muộn bên đời

Nghe gió thổi xạc xào như cũng muốn

Nói bao điều giữa đêm tối chơi vơi?

 

Mùa gió trở hay hồn người đang trở

Nhen nhói lên những nhung nhớ, yêu hờn

Hôm xa phố thấy lòng rưng rưng nhớ

Những con người bầu bạn với cô đơn

 

Trong hơi gió mang những điều rất cũ

Chở mênh mông phủ lên tháng năm dài

Mai mốt nọ dấu tình phai rêu phủ

Còn lại gì trong một thoáng sương mai?

 

Giữ lại chút hương nồng đừng phai nhạt

Đêm tha hương uống cạn chén sông hồ

Nép vào đêm ta ngồi nghe gió hát

Tình ca buồn man mác khúc ngây ngô

 

Ai còn nhớ cho một mùa gió trở

Nhớ hàng cây ở phía cuối con đường

Nhớ khoảnh khắc ta hòa chung nhịp thở

Gió trở mùa… mùa cũng trở yêu thương!

LẶNG – Du Phong

Có những người chưa hẳn bị lãng quên,
Họ chỉ ngủ yên ở một miền xa lắm.
Đợi một ngày khi tim mình trống vắng,
Họ bất giác hiện lên rõ nét như ngày nào…

Có những người mang đi hết khát khao,
Mang cả niềm tin đổ vào nơi biển cả.
Cứ tưởng người đi làm trái tim băng giá,
Gặp lại người, tim bỗng hóa cuồng điên…

Có những ngọt ngào chỉ như một thói quen,
Dùng năm tháng êm đềm mong thay đổi…
Đâu có ngờ không sao quên cho nổi,
Chỉ là cố lờ đi cho bớt nặng trong lòng.

Một chuyện buồn tưởng chấm hết là xong,
Nhưng chấm đi chấm lại thành ba chấm…
Có lẽ chẳng cam lòng nên luôn vương vấn,
Đành cứ thế mang theo, tự sống, tự đày mình.

LẶNG – MỘC MIÊN

Kệ em buồn một chút đi anh
Qua cơn mưa, trời lại xanh… anh nhỉ !
Vòm ngực ấm, em nép vào chút nhé
Ru nỗi buồn nhè nhẹ ngủ yên.

Chút buồn thôi… long lanh… thật hiền
Như giọt sương đậu trên mi mắt
Nỗi buồn chân chất
Em cất đáy con tim.

Nỗi buồn lặng im
Hun hút, trầm mặc
Không ồn ào, hời hợt như niềm vui.
Em,
Đàn bà yếu đuối
Sự sâu sắc chỉ đựng vừa cơi trầu thôi… anh ạ !
Hãy cứ để em buồn
Vì đó chính là em.

Em chỉ cần bờ vai anh dịu êm
Cho em tựa
Say giấc du miên để nỗi buồn thêm đẹp
Vậy thôi anh
Em đủ hạnh phúc rồi…!

 

You may also like

Leave a Comment