Sớm muộn gì mình cũng sẽ quên nhau
Bởi đời sống vốn dĩ nhiều thay đổi
Khi tình yêu như một điều may rủi
Bận tâm làm gì chuyện cũ xa xôi
Khi hai người đã không còn sánh đôi
Chiếc bóng nhặt chính bóng mình trên cát
Anh vẫn sống, đam mê và khao khát
Em bình yên cùng năm tháng lẻ loi
Mùa xuân bao giờ không có niềm vui?
Anh từ tốn, em chẳng cần chạy đuổi
Những sợi tóc sẽ khô dần theo tuổi
(Như tình đã bắt đầu từ thời khắc tinh khôi)
Sớm muộn gì mình cũng sẽ quên thôi!
Anh còn đấy biết bao điều thay đổi
Em cũng vậy – những nhọc nhằn đang đợi
Có vẻ như chúng mình đang tàn lụi, mòn hơi.
Lá Me