Hoang mang – Tuấn Buồn
Bất chợt một ngày mọi thứ hóa hư không
bàn tay chẳng chạm được vào những điều bé bỏng
áp ngón tay lên, thấy lòng mình trống rỗng
khua khoắng tìm quanh chỉ thấy vết trượt dài…
Bất chợt một ngày mỏi bước thấy mệt nhoài
bàn chân muốn dừng tìm bờ vai – và khóc
ước muốn nhỏ nhoi tưởng buồn cười, ngu ngốc
những giọt nước bay khô khốc ngược về tim…
Có những ngày bất chợt sợ lặng im
sợ không ai biết trái tim mình tồn tại
sợ thứ cuối cùng nắm chặt tay giữ lại
vừa hé mở ra
… lại hóa bụi tàn!
Hoang mang – NHÂM VIỆT HÙNG
Có những thứ thật chẳng muốn quên
Sao lại chẳng thể nào nhung nhớ?
Có những thứ tưởng chừng lỡ dở
Sao chẳng thế nào bước qua?
Có những điều tưởng ở rất xa
Sao chỉ với tay ra là lấy được?
Có những người tưởng chừng thân thuộc
Sao chẳng thể níu bước chân đi?
Có những cuộc tình đến buổi phân ly
Sao chỉ có một người lệ hoen mi ướt?
Có những đổ vỡ chẳng bao giờ biết trước
Sao chỉ có một người tim thắt quặn đau?
Có những khoảnh khắc chỉ lướt qua nhau
Sao nỗi nhớ in đậm sâu đến thế?
Có những kí ức chôn sâu nhất có thể
Sao lại trở về khứa lên những vết thương?
Có những nỗi buồn bước trên những vấn vương
Sao yêu đương chẳng ở lại nơi ấy?
Có những khát khao tưởng chừng như trỗi dậy
Sao hi vọng chẳng vụt cháy từ tro tàn?
Để rồi thở dài…
đâu mất rồi cảm giác bình an…
Và nhìn cuộc đời…
như một chuyến xe tang…
Hoang mang – Kimmi
Có thật là sẽ vui vẻ hơn nếu buông tay một người mình từng yêu tha thiết?
Có thật là sẽ bớt đau hơn nếu chọn lối rẽ chia, cách biệt?
Có thật không?
Ai đó làm ơn cho tôi biết câu trả lời!
Có thật là một mình lâu ngày sẽ không còn thấy chơi vơi,
Không còn cảm giác đơn côi mỗi khi mưa lùa qua gác lạnh?
Có thật không?
Ai đó làm ơn nói tôi biết đi mà!
Có thật là sẽ bình thản hơn nếu không nghĩ tới những ngày tháng đã qua,
Những kỷ niệm bên nhau thuở ngọt ngào, say đắm?
Có thật không?
Ai đó làm ơn cứu rỗi linh hồn này!
Có thật là nếu xếp lại tất cả những muộn phiền, đắng cay
Sống cho bản thân, sống cho tương lai phía trước
Thì sẽ quên hết những hơn thua, mất được
Và cũng không ai oán kẻ phụ tình?
Có thật là đi hết đêm dài thì sẽ thấy ánh bình minh,
Sau buổi mưa dông sẽ là những ngày nắng ấm?
Có thật không?
Ai đó làm ơn khẳng định với tôi đi nào!
Có thật là nếu cắt hết mọi liên lạc rồi sẽ không còn thấy chênh chao,
Không còn nhớ đến người ta mỗi khi vào facebook?
Đóng cửa zalo thì lòng sẽ không cồn cào nhối nhức
Khi ngón tay vô thức bấm lại dãy số quen thuộc ngày nào!?
Có thật là nếu xóa sạch mọi ký ức về nhau,
Thì sẽ quên nhanh như chưa từng biết đến?
Có thật là những yêu thương trìu mến
Chỉ cần vùi chôn là sẽ sớm lụi tàn?
Có thật không? Tôi đang rất hoang mang…