TÌM KIẾM ANH HÙNG

by Thanh Tuấn

(Truyện cực ngắn của Chấn Vũ, Trung Quốc)

Đài truyền hình nọ quyết định quay đoạn phim “Quần chúng vì nghĩa, dũng cảm chiến đấu với bọn côn đồ” tại thành phố A. Chủ tịch thành phố đồng ý kịch bản, nhưng để tăng thêm tính chân thực, đạo diễn đề xuất ý kiến quay tại hiện trường. Hỏi Chủ tịch có được không? Chủ tịch hỏi thế nào là quay tại hiện trường? Đạo diễn giải thích, chỉ có tên cướp và người bị hại là diễn viên. “Tên côn đồ” bỏ chạy, “Người bị hại” đuổi theo, quần chúng ai đuổi theo đánh “tên côn đồ” thì quay người đó.

Chủ tịch chần chừ, nói diễn viên và quần chúng không hiểu cặn kẽ, khi đánh nhau nhỡ ra tay nặng thì sao?
Đạo diễn nói, không có vấn đề gì, chúng tôi nói với “tên côn đồ”, bảo anh ta chú ý, quần chúng có ra tay nặng một chút cũng không sao, chúng tôi sẽ cho “Tên côn đồ” mặc “áo may ô thép”.

Chủ tịch quay lại hỏi Phó Chủ tịch. Phó Chủ tịch nói như vậy cũng hay, người hành động vì việc nghĩa, chúng ta nên cổ vũ khuyến khích.

Buổi chiều hôm sau, phương án cho việc quay phim đã sẵn sàng. Máy quay được giấu kín trong một chiếc “xe bánh mì”. Từ từ chạy trên đường phố trung tâm. Lúc này, “tên côn đồ” và “người bị hại” đang đi trên đường phố. Trên chiếc xe bánh mì vang lên tiếng lách cách, “người bị hại” liền túm lấy “tên côn đồ” hô hoán:

– Trả lại tiền cho tôi!

Họ giằng kéo nhau, “người bị hại” vừa đánh vừa hô hoán:

– Bà con ơi bắt lấy thằng móc túi!

“Người bị hại” có vẻ kém sức, bị vật ngã ra nền đất, nhưng anh ta liều chết giữ chặt lấy “tên côn đồ”, và ra sức gào hét:

– Bắt lấy nó, bắt lấy nó.

Người đi đường vây xung quanh rất đông, nhưng không ai tiến lên, đoạn đường bị tắc, tiếng chuông xe đạp kêu loạn lên. Trong xe, Đạo diễn bắt đầu toát mồ hôi. Vừa may, lúc đó có một người hét lên:

– Bắt lấy nó.

“Tên côn đồ” bỗng rút dao găm ra, hét:

– Không muốn sống nữa thì xông vào đây!

Chàng thanh niên kia sững người, dừng ngay lại, “tên côn đồ” lại quay lại “người bị hại” hét lên:

– Buông ra, không tao xin tí tiết đấy!

“Người bị hại” vẫn kéo áo “tên côn đồ” do dự, người đi đường nói:

– Bỏ ra đi, tiền chẳng đáng là bao, để cho nó đi, của đi thay người.

“Người bị hại” khóc nói:

– Đây là tiền cứu người! Bố tôi ốm nằm trong bệnh viện.

– Mất tiền của một mình anh mà hại mọi người không đi nổi đây, anh còn có đạo đức nữa không?

“Tên côn đồ” giật mạnh, chạy về phía trước. “Người bị hại” đuổi sát ngay sau, hét lớn:

– Cướp, bắt nó lại, bắt nó lại!

“Tên côn đồ” chạy giữa dòng người mà như đi giữa chốn không người, “Người bị hại” vẫn hét đến rách họng phía sau, Đạo diễn trong xe muốn nhảy xuống.

Bỗng một cậu học sinh tiểu học chặn ngang, một tay giơ chiếc ba lô sách vở, một tay giang ngang. Mọi người kinh hoàng trợn tròn mắt.

“Tên côn đồ” hét:

– Thằng nhóc con, cút, không tao cho một trận bây giờ.

Cậu học sinh vẫn đứng trân trân, hét:

– Bắt lấy thằng vô lại, bắt lấy thằng vô lại!

Tiếng cậu non nớt, the thé.

Đạo diễn trên xe mừng rỡ, hét:

– Bấm máy, đặc tả!

Lúc này, một tình huống ngoài ý muốn bỗng xảy ra, một người trung niên chạy tới kéo tay cậu bé:

– Đừng có rỗi hơi, mau đi học đi!

Ông ta quay lại nói với “Tên côn đồ”:

– Nó trẻ con, không hiểu biết gì, anh đừng để ý!

Rồi giơ tay tát cậu học sinh một cái. Phó Đạo diễn hét khản cổ:

– Dừng máy, dừng máy!

Đạo diễn lạnh lùng, nói:

– Cảnh khó gặp, tiếp tục đi!

Hôm sau, cảnh quay được phát trên đài truyền hình tỉnh, gây chấn động cả thành phố, lời bàn tán xôn xao…

Đào Lưu (dịch)

You may also like

Leave a Comment