Facebook 9h45p – 2.4.2017
– Anh 2 ơi, hàng cây bông gòn sắp bị chặt hết rồi đó!
– Thật hén mày, vậy chắc tao phải về quê thôi.
– Anh 2 về chi ngớ ngẩn vậy?
– Ờ, tao về có chuyện!
Vậy là ngay sáng hôm sau tôi đã leo lên xe đò để về quê. Thật ngớ ngẩn?!
***
Tôi quê ở Quảng nam, một tỉnh miền trung xa xôi và nắng gió. Tôi rời xa nhà vào Sài Gòn học tập và đi làm tính ra cũng đã ngót 7 năm rồi. Mỗi lần về quê, tôi phải nằm trên xe đò mất một ngày trời. Về đến nhà là người tôi cứ mệt lả ra, phải nằm nghỉ mất nửa ngày mới lại sức.
Tôi về đến quê lúc 3h sáng, trời mưa tầm tã suốt cả đêm. Từ đường lộ vào đến nhà tôi phải đi thêm 1 cây số đường đất nữa. Lúc ấy điện thoại hết pin, với cả giờ ở nhà chắc ai cũng ngủ cả rồi nên tôi đành phải dầm mưa về nhà. Đi được vài bước, thì thấy ba tôi từ phía trong xóm lò dò ra đón tôi. Ba đưa áo mưa cho tôi, miệng châm điếu thuốc rồi nói.
– Cái thằng, sao ba gọi mày không được, may là ba đem áo mưa ra kịp không là chắc mày lại đội mưa về nhà rồi phải ko?
– Dạ. Tại điện thoại con hết pin. Sao ba không ngủ, đem áo mưa ra cho con chi cho mất công vậy ba – Tôi gãi đầu bối rối.
Tôi mặc vội chiếc áo mưa rồi 2 cha con lại lò dò đi về nhà. Trời sắp sáng mà mưa vẫn còn nặng hạt. Nhìn qua ánh đèn đường sáng leo lét ở góc đường tôi thấy những hạt mưa tuôn xuống như vòi sen.
Con đường đất về nhà dài ngoằng như xa hơn vì mưa. Ba đi trước soi pin cho tôi xách hành lý theo sau. Lò dò một lúc, 2 cha con cũng tới nhà. Tôi cất hành lí vào một góc rồi nằm vật ra giường. Tiếng mưa đêm cộng với sự mệt mỏi làm cho tôi mau chóng đi vào giấc ngủ mãi cho đến khi mẹ tôi lay dậy ăn cơm vào lúc quá nửa trưa. Trong bữa cơm mẹ hỏi.
– Lần này con về có việc gì ko, hay là chỉ về chơi thôi?
– Anh 2 về vì hàng cây bông gòn sắp bị chặt hết đó mẹ! – con em tôi nhanh nhẩu trả lời.
Mẹ nhìn tôi, mắt buồn, buông một tiếng thở dài.
– Haizzz! Thì ra mày vẫn chưa quên được chuyện của con Hoa. Đã bao nhiêu năm rồi còn gì? Mau mau kiếm một người nào đó yêu đi, để mẹ còn sớm được bồng cháu nữa con ạ!
– Dạ, chuyện đó để từ từ mẹ.
Mẹ cốc nhẹ vào đầu tôi và bảo.
– Từ từ cái gì nữa, 25 tuổi đầu rồi. Vả lại ba mẹ cũng già rồi, không sống mà chờ mày từ từ mãi được đâu.
– Dạ.
Tôi ăn nốt chén cơm còn lại rồi vội vàng phóng ra ngõ. Trong nhà còn nghe mẹ nói ngói theo.
– Ăn uống kiểu gì kỳ vậy. Mày ăn vậy sao có sức mà đi làm hả con?
– Dạ tí về con ăn thêm mẹ! giờ con đi có việc tí.
Lần nào về nhà mẹ cũng hối thúc chuyện vợ con, mỗi lần tôi nghe đến chuyện này là lại đâm ra sợ. Chẳng biết tại sao? Mẹ nói đúng, tôi chưa quên được nhỏ Hoa, vả lại duyên cũng chưa tới yêu thế nào được, đành chịu.
Tôi lang thang mãi một hồi thì tới hàng cây bông gòn đầy kỷ niệm ngày xưa. Hàng bông gòn hơn 20 cây trải dài suốt con đường làng đã bị chặt mất vài 3 cây, nhìn mà xót quá. Lúc này đã là tháng 4, trời nắng gay gắt và những cây bông gòn lại bắt đầu buông những chùm bông trắng ngần của mình trên cành như những chùm mây trắng đang đậu về trên đó. Chỉ cần một trận gió thổi qua là những chùm mây trắng kia lại bay đi tít tắp ở phía chân trời xa.
Nhớ ngày xưa, Mỗi chiều đi học về, tôi, nhỏ Hoa và thằng Hải cò thường dừng lại chơi ở đây. Nhỏ Hoa hay nhặt đầy những chùm bông gòn rơi trên mặt đất, bỏ đầy vào bao rồi đem về làm ruột gối. Tôi và thằng Hải cò thì lại khoái cái trò đốt bông gòn hơn cả. Bông gòn rất dễ bén lửa, lúc cháy bông gòn bay lên kéo theo ngọn lửa nom rất vui mắt. Chúng tôi thường xếp bông gòn thành tên 3 đứa, tên tôi một bên, tên thằng Hải cò một bên và tên nhỏ Hoa ở giữa, rồi thích thú nhìn nó cháy từ tên tôi qua đến tên nhỏ Hoa rồi đến tên thằng Hải cò. Nhớ có một lần tôi lỡ tay làm cháy sạch túi bông gòn của nhỏ Hoa, con nhỏ mít ước cứ đứng khóc mải chẳng chịu nín. Tôi phải trèo lên trên những ngọn cây bông gòn để hái những chùm bông trắng xuống dỗ nó. Những kỷ niệm tuổi thơ cứ đong đầy chẳng thể nào quên được.
Khi lớn hơn một chút, nhỏ Hoa trở thành đứa con gái xinh đẹp nhất làng và tôi thầm yêu nó. Nhưng mà đâu chỉ có mình tôi yêu nó, làng tôi cũng biết bao nhiêu đứa con trai thích nó. Suốt thời gian đầu của những năm tháng cấp 3 tôi nhỏ Hoa và thằng Hải cò vẫn gắng bó với nhau rất khắn khít. Tôi không hiểu sao nhỏ Hoa vẫn cứ thích ngồi sau xe tôi, mặc dù xe thằng Hải cò chẳng mấy khi chở ai. Chắc là nhỏ Hoa thấy thằng Hải cò còm nhom nên chẳng dám ngồi sau xe nó hoặc cũng có khi là nhỏ Hoa thích tôi. Tôi hãnh diện nhưng cũng thường xuyên lo lắng trước ánh mắt thèm thuồng và ghen tức của bọn con trai mỗi lần tôi đèo nó đi học.
Rồi ngày đó cũng đến, ngày tôi tỏ tình với nhỏ Hoa. Tôi còn nhớ như in giây phút đó, phải mất hàng mấy phút tôi mới ngập ngừng nói hết câu ” Hoa… Hoa ơi! Tui thích bà! bà đồng ý làm người yêu tui nghen!”. Trong một giây phút thần tiên nào đó của cuộc đời nhỏ Hoa đã đồng ý yêu tôi và khiến ngày đó trở thành ngày hạnh phúc nhất cuộc đời tôi. Lần đầu tiên tôi nói lời yêu một người con gái, và tình yêu của tôi cũng được đáp trả. Cho đến tận bây giờ, mỗi lần nhớ lại giây phút ấy tim tôi vẫn còn thấy bồi hồi trong lồng ngực.
Thời gian 2 đứa tôi yêu nhau, đối với tôi có lẽ đó là khoảng thời gian đẹp đẽ nhất của cuộc đời mình. Khi 2 đứa ở bên nhau tôi cảm nhận được một cảm giác mang một hương vị rất ngọt ngào mà trước nay tôi chưa từng biết đến, người ta bảo đó là hương vị của tình yêu đầu. Tôi nhớ nhất là những cái cầm tay của 2 đứa. Cầm tay nó trong tay tôi mà tôi cứ ngỡ như mình vừa chạm đến một cái gì thần tiên lắm. Dạo ấy tôi yêu vô tư bằng tình yêu của một con người lần đầu tiên biết đến cảm giác yêu. Nào đâu biết rằng trong tình yêu ngoài những hương vị ngọt ngào ra còn có biết bao nhiêu là cảm giác đắng cay mà mãi sau đó tôi mới cảm nhận được.
***
Cũng từ ngày tôi và nhỏ Hoa yêu nhau, thằng Hải cò bắt đầu hút thuốc lá và tập tành chơi guitar. Tôi thật sự bất ngờ khi thấy nó phì phèo châm điếu thuốc mỗi khi tan trường. Tôi hỏi nó.
– Tại sao mày hút thuốc?
– Tại tao buồn đời. – Nó châm điếu thuốc rồi phì cười.
– Mày mà cũng buồn đời á? – tôi giật phắt điếu thuốc trên miệng nó.
– Sao lại ko? – nó cười rồi châm điếu khác.
Tôi nhìn nó lắc đầu, buông một tiếng thở dài.
– Mày buồn gì? kể tao nghe được ko?
– Không được mày ạ, đây là bí mật của tao, mà bí mật này chẳng vui tẹo nào đâu. Nên tốt nhất mày đừng nên biết. – Nó nhả một hơi khói thật dài rồi nói.
– Uhm. Dù sao tao vẫn là anh em tốt của mày. Cố gắng lên hén. – tôi vỗ vai nó.
– Dĩ nhiên rồi, anh em tốt! Nó vỗ vai tôi và nhả một hơi khói dài khiến tôi ho sụ sụ.
Lúc về nhà, tôi không thấy thằng Hải cò hút thuốc mà chỉ thấy nó chơi guitar, chắc nó sợ mẹ mắng. Kỳ lạ thay, nó chỉ chơi toàn những bản nhạc buồn. Mỗi lúc sang nhà nó chơi nghe nó hát mà tôi buồn não ruột.
Thằng Hải cò là một đứa hiền lành, nó hiền như cục đất vậy. Tôi không hiểu sao cuộc đời của tôi và nó lại gắn bó với nhau nhiều như vậy. 2 đứa tôi nhà gần nhau, lúc nhỏ tôi với nó học chung lớp, đến khi đi học đại học 2 đứa vẫn tiếp tục học chung một trường, ở chung phòng trọ. Thậm chí đến bây giờ 2 đứa vẫn đi làm chung công ty. Từ bé đến giờ cuộc đời của tôi và nó như dính chặt vào nhau cứ như là hình với bóng.
***
Tôi đang mải mê với những dòng ký ức của năm cũ, bất chợt có một bàn tay vỗ nhẹ vào vai tôi.
– Đang nhớ những chuyện cũ hả mày?
Tôi quay lại, thì ra là thằng Hải cò.
– Mày cũng về à? – Tôi nhìn nó, tròn mắt hỏi.
– Sao không về cho được, bao nhiêu kỷ niệm ở đây. Giờ nó sắp mất rồi, phải về thăm lại lần cuối thôi. – Nó rút một điếu thuốc đưa cho tôi.
Tôi và nó phì phèo châm điếu thuốc, rồi lại nhớ về những ngày xưa cũ.
– Mày còn nhớ không? Tại nơi này, Con nhỏ Hoa đã bỏ tao đi theo người ta… – Tôi nhả một hơi khói thật dài và nói.
– Uhm. Mày biết cái chuyện bí mật mà ngày xưa tao ko cho mày biết là gì ko? – Thằng Hải lấy chân chà điếu thuốc đã đốt hết.
– Có phải là mày buồn chuyện ngày xưa nhỏ Hoa yêu tao mà không yêu mày ko?
Hải cò nhìn lên những chùm bông gòn trắng ngần, giọng buồn thiu.
– Uhm. Hồi xưa tao cũng yêu nhỏ Hoa nhiều lắm nhưng tao nhát hơn mày, không dám ngỏ lời với nó. Vậy là mày có được nó, còn tao thì chỉ đơn phương. Lúc ấy tao buồn lắm, chỉ biết thuốc lá và guitar thôi.
Tôi khoác vai Hải cò như ôm lấy một phần đáng trân trọng nhất của cái kỷ niệm buồn này.
Tôi còn nhớ có một lần em hỏi tôi.
– Nếu một ngày Hoa bỏ Thư đi, Thư sẽ như thế nào?
– Lúc đó chắc là Thư sẽ buồn lắm. Chắc là thư sẽ nhớ Hoa rất nhiều. À! mà chắc chắn là Thư sẽ hút thuốc như thằng Hải cò!
– Sao lại hút thuốc hả Thư? – Nhỏ Hoa nhìn tôi thắc mắc.
– Tại vì thằng Hải còi nói rằng, nó sầu đời nên hút thuốc. Mà Hoa bỏ Thư đi rồi thì chắc chắn là Thư sẽ rất sầu đời.
Nhỏ Hoa thở dài. Tôi chẳng hiểu tại sao nó thở dài nữa.
– Hoa có chuyện gì à? – tôi nhìn nhỏ Hoa, lo lắng hỏi.
– À,… Ờ… không có gì đâu Thư. Hoa chỉ hỏi vậy thôi.
– Hôm nay Thư thấy Hoa kỳ lắm nghen.
Nhỏ Hoa không nói gì thêm nữa. Và cũng từ đó tôi luôn cảm thấy có gì đó bất an. Mãi một thời gian sau tôi mới hiểu lý do tại sao nhỏ Hoa lại hỏi tôi câu đó.
Dạo ấy, nhỏ Hoa học hành sa sút hẳn đi. Dường như nó chẳng để tâm đến chuyện học nữa, có nhiều hôm nó còn bỏ tiết học và đi đâu đó. Một lần nọ, tôi tình cờ trông thấy nó ngồi sau xe ôm eo tình tứ một gã nào đó tầm 20 mấy tuổi. Tôi nghe lũ bạn bảo rằng gã là dân làm vàng mới về, có tiền và chạy honda rất bảnh. Quãng thời gian sau đó, tôi đã buồn thật nhiều . Tôi không tin rằng nhỏ Hoa đã phản bội tôi, nhiều lần tôi tìm nó để nghe một lời giải thích nhưng nó luôn tránh mặt tôi. Suốt thời gian ấy chỉ có thằng Hải cò là ở luôn bên an ủi tôi. Nó đàn cho tôi nghe, mua thuốc cho tôi hút nhưng mặc nhiên là tôi chẳng bao giờ chịu hút thuốc của nó.
Rồi một chiều nọ, nhỏ Hoa hẹn tôi ra chỗ hàng cây bông gòn. Nó nhìn tôi vẻ mặt ngượng ngùng và nói: ” Hoa xin lỗi Thư, thời gian qua Hoa đã làm Thư buồn thật nhiều. Thư à, chắc chuyện của tụi mình nên kết thúc ở đây thôi. Hoa thấy tình cảm của chúng ta chỉ là tình cảm nhất thời không nên kéo dài thêm nữa. Anh Minh mới thật sự là người Hoa yêu!”. Sau khi nghe những lời ấy từ phía nhỏ Hoa, tôi đứng chết trân ở đó và cổ họng nghẹn ứ lại chẳng nói được gì.
Chờ một lúc thấy tôi chẳng có phản ứng gì, nhỏ Hoa đành cuối mặt quay về phía gã kia đang đứng đợi. 2 người nổ máy xe chạy đi mất. Tôi đứng đó với một mớ cảm xúc hỗn độn – căm phẫn, uất ức, tủi nhục,…Những giọt nước mắt đã lăn dài trên má tôi từ lúc nào chẳng hay. Nhưng ngọn lửa hi vọng trong tôi nào đã tắt, tôi vẫn cứ ngu ngơ tin rằng rồi đến một lúc nào đó nhỏ Hoa sẽ tỉnh ngộ, sẽ quay về bên tôi.
Đã mấy lần tôi qua nhà tìm gặp nhỏ Hoa nhưng nó luôn cố tránh mặt tôi. Một vài lần tôi bắt gặp nó ngồi sau xe của gã kia, lướt ngang qua tôi. Thi thoảng nó cũng ngoảnh lại nhìn tôi một vài lần mặt thoáng chút buồn rồi quay lại quay qua vui vẻ cười nói với gã kia.
Một ngày nọ, Hải cò hớt hãi chạy sang nhà tôi. Vừa thở hổn hển nó vừa nói.
– May biết tin gì chưa?
– Tin gì?
– Nhỏ Hoa có bầu rồi đó!
Tôi như không tin vào tai mình. Tôi nắm chặt vai thằng Hải cò lay lay cánh tay hỏi lại.
– Thật không vậy mày?
– Tao xạo mày làm gì?
Vậy là ngọn lửa hi vọng còn leo lét thì nay đã được dập tắt hoàn toàn khi tôi hay tin nhỏ Hoa có bầu với gã kia. Cảm xúc đau khổ lại tìm về và dày vò lấy tôi. Tôi đã chạy, chạy thật nhanh như để thoát khỏi mớ cảm giác đau buồn đó. Thằng Hải cò cũng chạy theo tôi. 2 đứa tôi một người chạy một người đuổi mãi cho tới khi đôi chân tôi mỏi nhừ. Vừa thở dốc Hải cò vừa nói với tôi.
– Hôm nay tao sẽ cùng mày trút hết nỗi sầu này.
– Làm sao để trút hết nỗi sầu này đây hả mày?
– Đi với tao.
– Đi đâu? – tôi nhìn thằng Hải thắc mắc.
– Đi ra quán nhậu của bà 5 Ú.
Vậy là hôm đó tôi và Hải cò mỗi đứa nốc hết một chai rượu gạo ở quán bà 5 Ú. 2 đứa say bí tỉ, quên cả trời đất đến mức bà 5 phải đi kêu ba tôi và ba thằng Hải tới cõng về.
***
Cũng từ hôm mọi người biết tin, nhỏ Hoa không đến lớp nữa. Nó ở nhà chuẩn bị cho đám cưới của nó và gã kia. Ngày nhỏ Hoa lên xe hoa về nhà chồng, tôi và Hải cò đứng chôn chân dưới hàng cây bông gòn nhìn theo nó. Hôm ấy nó thật đẹp, có lẽ là suốt cả đời này tôi không quên được ngày đó. Nó là của người ta rồi, sẽ chẳng bao giờ tôi còn được chở nó đi học hay nắm tay nó thêm một lần nào nữa. Từ bây giờ những bài thơ tình tôi viết tặng nó sẽ chính thức trở thành những bài thơ vô chủ. Những suy nghĩ đó chứ miên mang trong đầu làm tôi buồn não ruột.
Tôi quay sang thằng Hải thấy mặt nó cũng não nề chẳng kém tôi, miệng phì phèo châm điếu thuốc.
– Cho tao xin điếu thuốc mày!
– Uhm. Mày cứ lấy đi. Hút vài điếu cho vơi đi nỗi niềm. – Nó chìa gói thuốc về phía tôi.
Đúng như những gì tôi đã nói với nhỏ Hoa trước kia, kể từ hôm đó tôi trở thành một tên nghiện thuốc lá.
Một thời gian sau đó tôi dường như buông xuôi tất cả. Tôi bỏ bê chuyện học, suốt ngày tôi cứ tìm ra chỗ hàng cây bông gòn, ngồi nhớ những kỷ niệm cũ, châm vài điếu thuốc và ngặm nhấm nỗi buồn của mình. Suốt quãng thời gian ấy ba mẹ tôi đã buồn vì tôi rất nhiều.
Chính thằng Hải cò là người đã vực tôi dậy sau lần vấp ngã trong tình yêu đầu đó. Nhiều lúc suy nghĩ lại, tôi thấy khâm phục nó ghê gớm. Đáng lý ra nó phải là người chịu nhiều đau khổ hơn cả tôi. Tình yêu đầu của nó bị tôi giành mất rồi lại chứng kiến cảnh người nó thầm yêu đi lấy chồng, vậy mà nó vẫn ở bên cạnh tôi, động viên tôi, cùng tôi trải qua những khoảng thời gian khó khăn của cuộc đời mà không một chút oán trách.
***
– Không biết nhỏ Hoa giờ sống sao hén mày! – Thằng Hải cò hỏi tôi.
– Hay là mình đi thăm nó đi,từ ngày đi học đại học tới giờ tao cũng chưa gặp lại nó!- tôi đáp.
– Gặp nó rồi mày có buồn lén ra đây ngồi hút thuốc như ngày xưa không đó? – Hải cò mỉm cười hỏi tôi.
– Dĩ nhiên là buồn, nhưng chuyện cũng gần 10 năm rồi, tao cũng không thể cứ buồn mãi vì một chuyện đã cũ như vậy được. Hàng cây bông gòn cũng sắp mất, kỷ niệm này cũng nên khép lại ở đây được rồi. – Tôi vừa buông mắt nhìn lên những chùm bông gòn trắng như mây vừa trả lời.
Hỏi thăm mẹ nhỏ Hoa, chúng tôi được biết rằng chồng của nó do bị tai nạn nên đã bỏ hẳn nghề làm vàng, giờ anh ta ở nhà suốt ngày bê tha rượu chè, bao nhiêu gánh nặng chồng con cứ đổ dồn hết lên vai nhỏ Hoa. Tôi nghe mà xót cho nhỏ Hoa quá đỗi. Cuộc sống cực khổ ngày hôm nay, chính là do ngày xưa nhỏ Hoa đã chọn. Giờ cũng đã đâu vào đấy cả rồi, dù là tôi, là nhỏ Hoa, là Hải cò hay bất kỳ ai đi nữa cũng chẳng làm thay đổi được.
Ngay ngày hôm sau tôi và Hải cò đã lặn lội đi thăm nhỏ Hoa. Nhà nó ở một xã xa cách thị trấn khoảng 30 cây số về phía núi .Khi gặp chúng tôi, đôi mắt nhỏ Hoa ánh lên vẻ ngạc nhiên rồi sau đó vội cụp xuống để lộ nét buồn rầu. Chắc có lẽ nó buồn vì khi gặp tôi, thoáng chốc một mớ kỷ niệm buồn xưa lại tìm về với nó. 3 chúng tôi nói chuyện với nhau suốt một hồi lâu, hỏi thăm về cuộc sống của nhau, rồi cùng ôn lại những kỷ niệm tuổi thơ. Nhưng mặc nhiên chẳng ai trong chúng tôi nhắc đến chuyện giữa tôi và nhỏ Hoa, có lẽ vì không ai muốn phá vỡ cảm giác vui vẻ lúc đó. Nhưng chắc chắn rằng sâu trong tâm can của mỗi người lúc này ai cũng đang tồn tại một nỗi buồn sâu thắm.
Mỗi lần nhìn vào mắt của nhỏ Hoa là tôi lại nhớ tới những ngày chúng tôi còn yêu nhau. Trong suốt những năm qua tôi vẫn còn nhớ nó rất nhiều mặc dù nó đã có chồng và 2 đứa con. Tôi vẫn thường hỏi thăm tin tức từ mẹ nó mỗi lần về quê. Nhưng chưa lần nào tôi ghé thăm nó trước đây, vì tôi sợ sẽ lại không kìm được lòng mình và ảnh hưởng tới cuộc sống của nó. Cũng vì nỗi dằn vặt vì mối tình đầu mà trong suốt mười năm qua tôi không có đủ can đảm và cũng không muốn yêu một ai. Tôi là một người rất nghiêm túc trong chuyện tình cảm nên thực sự tôi không muốn phải làm bất kỳ một ai đó đau khổ chỉ vì muốn lấp đi khoảng trống trong tôi.
Rồi cuộc gặp ngày hôm đó cũng kết thúc, lúc tiễn chúng tôi ra ngõ, nhỏ Hoa nhìn tôi rớm rớm nước mắt và thủ thỉ:
– Chuyện của chúng mình là do em đã có lỗi với anh, giờ chuyện cũng đã rồi, anh đừng cứ mãi ôm ấp mãi nỗi đau như thế nữa. Anh hãy tìm một người con gái tốt mà yêu nhé anh. Có như vậy em mới thấy mình không có lỗi nhiều với anh. Cứ coi như là em xin anh vậy.
– Nhất định là như vậy rồi, anh hứa! Anh đã xem như là kỷ niệm, cho nên em đừng buồn nhiều nữa. Chuyện ngày xưa, tất cả cũng chỉ vì tình yêu, mà yêu đương thì làm gì có lỗi đâu em, âu cũng là do chúng ta có duyên mà không có nợ nên em cũng đừng tự trách mình nhiều nhé. – tôi mỉm cười nhìn nhỏ hoa.
Chúng tôi mỉm cười chào nhau lần cuối rồi ra về. Tự dưng tôi nghe lòng mình nhẹ hẳn đi, có cảm giác như gánh nặng đeo theo tôi suốt gần 10 năm qua đã được trút bỏ gần hết.
Chiều nay tôi lại đi ngang hàng cây bông gòn để ra đường lộ bắt chuyến xe đò liên tỉnh vào Sài Gòn. Gió lại thổi qua làm những chùm bông gòn trắng ngần bay xa. Tôi ngừng lại một lúc, cố thu hết những khung cảnh quen thuộc này vào mắt mình lần cuối. Không lâu nữa thôi, những mùa bông gòn sẽ không còn nữa và rồi tình yêu thời xa xưa giữa tôi và nhỏ Hoa cũng sẽ cùng những chùm bông gòn trắng ngần theo gió bay về cuối trời, Chỉ còn đây có chăng là kỷ niệm. Thật sự là kỷ niệm rồi, kỷ niệm là để nhớ chứ không phải để ta cứ mãi dằn vặt với nó. Có lẽ là sau lần này, khi những chuyện cũ đã nguôi ngoai đi rồi, tôi sẽ mở lòng mình hơn, và tôi sẽ lại yêu một người con gái khác.
Tạm biệt nhé những mùa bông gòn, thôi đã hết một chuyện tình buồn!
Đoàn Nguyên