ĐỨNG TRƯỚC BIỂN

by Thanh Tuấn

Đứng trước biển ta thấy mình nhỏ bé
Thương cánh buồm rong ruổi giữa ngàn khơi
Đứng trước biển nghe từng cơn gió nhẹ
Thổi vào lòng gợn sóng những chơi vơi.

Đứng trước biển thấy trời mênh mông quá
Cánh Hải Âu cô lẻ lượn ngang chiều
Đứng trước biển thấy mình cô đơn lạ
Như một ngày người bỏ ta cô liêu.

Đứng trước biển nghe từng con sóng vỗ
Ngỡ muôn đời ôm mãi bến bờ thôi
Rồi một ngày sóng nghe lời mưa gió
Rời xa bờ trôi dạt về xa xôi.

Đứng trước biển chiều nay nghe bồi hồi
Nghe nhung nhớ một người nơi xa lắm
Đứng trước biển ngắm hoàng hôn buông vội
Tiếc một thời tươi đẹp buổi xa xăm.

Đứng trước biển chợt thấy lòng xao xuyến
Bước lang thang và đếm dấu chân mình
Rồi nhận ra dù ta còn lưu luyến
Chẳng thể nào níu giữ ngày đẹp xinh.

Đứng trước biển mong chờ ánh bình minh
Xua đêm tối, tỏa xuống đời nắng ấm
Đứng trước biển ta nghe lòng thanh tịnh
Nhận ra đời còn đẹp những tháng năm./.

Tạ Công Dũng

You may also like

Leave a Comment