GIẤU ANH VÀO NỖI NHỚ CỦA EM

by Thanh Tuấn

Có một ngày anh thôi đi về phía em
Ánh mắt, bờ môi không còn da diết cháy
Em sẽ không trách anh đâu. Anh hãy tin là vậy
Chỉ xin một điều được giấu anh vào nỗi nhớ của em

Chỉ xin một điều được giấu anh vào nỗi nhớ của em
Khi cơn mưa nửa đêm chợt ào qua ngõ
Khóe mắt em cay nỗi niềm vô cớ
Con dế trở mình run rẩy gọi người thương

Sẽ giấu anh vào trăm ngả vấn vương
Rằng gừng cay sao chẳng còn muối mặn
Nơi hạnh phúc bỗng mọc nhành cay đắng
Những ngậm ngùi lại khe khẽ cất lên

Giấu anh vào khắc khoải trái tim em
Thoảng một cái tên cũng giật mình thổn thức
Nghe tiếng cười quen đã nhói đau lồng ngực
Giấu anh vào nơi không thể nguôi quên

Cho anh chạm vào thăm thẳm của đêm
Lạnh giá của băng. Cháy lòng của lửa
Buốt nhói sương khuya. Mịt mù giấc ngủ
Cho anh chạm vào nức nở gió mùa đông

Có những con thuyền không cùng neo đậu một dòng sông
Những hàng cây không chung mùa lá rụng
Những chiếc giường không cùng chung giấc mộng
Chẳng thể chạm vào da diết cõi lòng nhau

Chẳng thể chạm vào. Nên lặng lẽ mà đau
Xin được giấu anh vào tận cùng nỗi nhớ
Em vẫn yêu anh dù chỉ còn một hơi thở
Nhắc suốt đời này cũng chỉ bấy nhiêu thôi….

(T.T)

You may also like

Leave a Comment