Đừng tự trói mình với nỗi cô đơn

by Thanh Tuấn

Con người cứ trói mình với nỗi cô đơn
Rồi tự làm sâu vết thương nơi trái tim vốn đã nhiều vết xước
Vứt bỏ hạnh phúc và niềm vui mà lẽ ra mình có được
Chỉ để thương nhớ một người.

Con người mải hối tiếc một tình yêu mình định nghĩa “trọn đời”
Rồi tự bỏ rơi những yêu thương bên cạnh
Đến khi đánh mất
Mới thảng thốt nhận ra mình chẳng còn gì.

Con người yếu mềm nên chẳng dám bước đi
Khi đã một lần vấp ngã
Nguyện chối từ tất cả
Sống cùng với đơn côi.

Con người cứ phóng đại những khổ đau chưa vơi
Mà quên nhìn vào những niềm vui từng có được
Quên nhìn về phía trước
Cuộc sống vẫn đợi ta.

Con người tự thu mình rồi lại tự xót xa
Sao chẳng nhận ra mình vẫn còn may mắn lắm?
May mắn vì còn sống
Là còn có thể làm lại từ đầu.

Đau khổ, muộn phiền vốn chỉ là một phần của cuộc sống đa màu
Vượt qua nỗi đau sẽ mỉm cười ngạo nghễ
Từng nếm trải đắng cay, từng tuôn trào dòng lệ
Hạnh phúc trở về càng ngọt xiết bao.

Hãy đứng lên nào và bước tiếp thật mau!

timbuondoncoi

You may also like

Leave a Comment