CHO NHỮNG NGƯỜI ĐẾN SAU

by Thanh Tuấn

Chẳng nốt nhạc nào để hóa kiếp mùa thu
Chẳng con chuồn chuồn nào gánh nổi giấc mơ ở trên đôi cánh mỏng
Chẳng dấu chân cổ tích nào có thể bước qua vũng lầy số phận
Chẳng mối tình nào không cay đắng sau những dòng nước mắt
nhìn nghiêng…

Trong giây phút khi những lời nguyện cầu run rẩy được thắp lên
Chỉ để nhìn nhận rõ hơn thế nào là tuyệt vọng
Không ai biết điều gì rồi đây sẽ phải quỳ gối van xin cuộc đời chôn cất
Trước lúc xa rời…

Càng đớn đau thì nước mắt càng muốn mặc cả ít nhất một nụ cười
Đánh đổi mọi niềm vui mong tìm thấy chút nguôi quên gì đó
Tình duyên không hề đắt đỏ
Nhưng cũng chẳng có loài hoa nào mạt rẻ
Hơn một đóa hồng nhan…

Nếu đã biết trước ái ân này mang nghiệt ngã trái ngang
Sao chưa dừng lại ăn năn và tìm sự thứ tha muộn màng trong cuộc sống
Sao chưa bằng lòng chấp nhận bản thân ngừng cố gắng
Dối lừa những niềm tin…

Vì lòng dạ người đàn bà luôn tồn tại những lý lẽ riêng
Thà không thể lãng quên chứ chẳng nỡ đọa đày trái tim thôi đừng nhớ
Thà nụ hôn rách tươm phải thoa bằng máu phai của trăm ngàn vết cứa
Thà cứ để những ngón tay kia xé toạc thêm ra những vụn vỡ đời mình…

Thà không còn mảnh vụn linh hồn nào đủ trong trắng để siêu sinh
Thì tiếng chim sau bụi mận gai cũng chỉ một lần cất lên rồi chết đi lặng lẽ
Thì hạnh phúc của hôm qua vẫn sẽ tan thành nước mắt của hôm nay
Người biết thế
Nhưng mãi mãi chờ mong…

Hưng Nguyễn

You may also like

Leave a Comment