ĐỢI

by Thanh Tuấn

Lần đầu tiên ta khóc
Là khi được chào đời
Lần thứ hai là lúc
Tình ly tan, chia phôi.

Dẫu gượng mà mạnh mẽ,
Vẫn yếu đuối môi mềm
Trưởng thành như đứa trẻ
Nấc từng cơn vào đêm.

Sao niềm vui khó giữ
Nỗi đau chẳng quên đi
Bao lần không tự chủ
Khóc buồn hoen khóe mi !

Muốn để dành nước mắt
Chỉ khóc thêm một lần
Cho người yêu thương nhất
Vì ta mà dừng chân.

Ơi nỗi buồn thuở ấy
Xin làm mưa trắng màu
Một lần run rẩy lá
Rồi làm mây qua mau …

Khắc Ghi 

You may also like

Leave a Comment