Sẽ có lúc…

by Thanh Tuấn

Rồi ta sẽ nhớ và quên đi ai đó
như một lẽ tự nhiên cần có trong đời
như khi tất thảy những giọng nói,tiếng cười
đều sẽ có lúc bình thường như mọi thứ

Rồi sẽ có lúc bình yên trong hơi thở
khi những đợi chờ nhòa nhạt thành không
ta lại thấy mình đi,đứng giữa đám đông
vẫn bình lặng như những con người khác

Thời gian làm nhiều điều phai nhạt
chẳng có gì mà phải phủ nhận thêm
có nhiều thứ cất giữ bởi lặng im
im lặng mãi đến sau này vẫn vậy

Có nhiều thứ khó thỏa lòng thật đấy
chúng ta chẳng bao giờ được như những cái cây
hay bay như những ngọn gió,đám mây
giản đơn và phó mặc

Rồi có lúc chúng ta phải thở khẽ tiễn giấc mơ không thật
không chắp bàn tay cầu khấn những nhiệm màu
phải học cách mỉm cười,bình lặng trước nỗi đau
và tự nhủ “chắc ngày sau sẽ khác!”

Rồi có một lúc phải quên một bài hát
những lần nghe sau chẳng day dứt,cồn cào
chẳng biết tất thảy bình yên tự khi nào
như một thói quen đã mất vào dĩ vãng

Chúng ta vẫn phải đi qua năm tháng
vẫn phải vui buồn như một lẽ hiển nhiên
vẫn mong tìm được những phút an yên
giữ lại chân tình hiền ngoan sau giông bão

Rồi chúng ta sẽ phải học cách nhớ-quên mà không cần ai dạy bảo
vì cuộc đời nào rồi cũng đến lúc phải thế thôi
chúng ta chẳng thể nào biết trước được buồn,vui
nhưng có thể chọn cách bước qua
và rồi nhớ
hay rồi quên đi hết!

September Rain

You may also like

Leave a Comment