THẬT RA EM !

by Thanh Tuấn

Thật ra em… vẫn còn buồn nhiều lắm
Chỉ là anh chẳng biết đó thôi
Phải làm sao để quên được một người
Khi tim mình vẫn nằm trong ngực họ?

Có nhiều lúc, em muốn đi đâu đó
Thật xa xôi vứt kí ức… rồi về
Đời ngắn mà nỗi nhớ cứ lê thê
Kí ức cũ cứ bám hoài… mải miết….

Có lẽ là khi mình yêu tha thiết
Yêu thật lòng… thì càng khó quên hơn
Ở nơi xa, chắc anh chẳng cô đơn
Vì em thấy… nụ cười anh… vui lắm!

Còn em thì từ bao giờ sống chậm
Cũng chẳng hay, chẳng tha thiết điều gì
Vẫn cứ cười… vẫn cứ sống… cứ đi…
Nhưng có lẽ, em đã thành người khác!

Nỗi buồn em cứ kéo dài dằng dặc
đến mù sương, giăng kín cả lối về
Đến bao giờ mới dứt hẳn cơn mê,
khi ngực trái… chẳng đau… vì đã mất…

Sưu tầm

You may also like

Leave a Comment