NGƯỜI ĐI RỒI

by Thanh Tuấn

Người đi rồi, Đông cõng rét sang đây
Từng làn gió lắt lay trong chiều vắng
Trong tim ta trăm ngàn cơn sầu đắng
Vắng một người đời rộng-chật là bao?

Một mùa đông nào mình chọn cách xa nhau
Thương nhớ cũ thôi xếp vào kỷ niệm
Đông bỗng xám một màu ảm đạm
Mang một người giấu tận phía xa xôi

Đông ấy xa rồi, từng mùa đông dần trôi
Đời vẫn ấm, chỉ Đông trời còn lạnh
Đông đã chia tim ta thành hai mảnh
Nửa ấm tình đời, nửa lạnh phía tình nhân

Đông sắp tàn rồi, đất trời sẽ sang xuân
Câu chuyện cũ rồi cũng dần phai nhạt
Chỉ là khi gió mùa về bất chợt
Trong tim mình vết cắt khẽ khàng đau

Huần Trần

You may also like

Leave a Comment