Em vẫn ước

by Thanh Tuấn

Em vẫn ước một lần được hóa kiếp cơn mưa
Gào thét điên cuồng rồi tan thành bọt nước
Chẳng phải giữ trong lòng bao tủi hờn xuôi ngược
Chẳng phải cố một mình bước trên những chênh vênh.

Em vẫn ước một lần làm cơn gió… nhẹ tênh
Ve vuốt những ngại ngần rồi lướt về quên lãng
Cơn gió không như em, cô đơn trên lối vắng
Giữa dòng người mà chẳng thể nào với, nắm một bàn tay.

Em vẫn ước một lần thành giọt nắng chiều nay
Hong đôi mắt ướt nhèm, khô môi mềm mặn chát
Giọt nắng hanh hao rồi dần dần nhòa nhạt
Cũng như nỗi buồn sẽ cạn với thời gian.

Em vẫn ước có một người chịu nghe tiếng than van
Chịu dừng lại hỏi han giữa phố phường tấp nập.
Nhưng cuối cùng… vẫn riêng em góp nhặt
Vẫn riêng em dại khờ giữ chặt những niềm đau.

Phố vẫn chuyển mình, người vẫn bước thật mau
Vội vã đến – đi giữa muôn màu cuộc sống
Còn bên lề đường, một trái tim trống rỗng
Chẳng biết bước hướng nào, chẳng biết phải về đâu.

Giá có một bàn tay chìa ra như một phép nhiệm màu…

Ngọc Anh

You may also like

Leave a Comment