Xa biển rồi em thấy nhớ biển không
Sao biển lại nhớ em nhiều đến vậy
Nhớ vòng tay buổi chiều nao bỏng giẫy
Nhớ vành môi run rẩy nhạt nắng hè
Xa biển rồi ai sẽ kể em nghe
Lời thì thầm tiếng ve chiều cuối hạ
Con Dã Tràng bãi cát dài mệt lả
Cánh Hải Âu nghiêng ngả cuối chân trời
Anh tìm về nơi nỗi nhớ đánh rơi
Bao được mất của một thời nhung nhớ
Để viết nốt bản tình thơ dang dở
Gió chênh chao hơi thở hắt hiu buồn
Em xa rồi con sóng dữ dằn luôn
Chẳng lặng im cuồn cuộn xô ghềnh đá
Xung quanh anh bốn bề đều xa lạ
Còn gì đâu vắng cả giấc mơ chiều
Xa biển rồi em có nhớ có yêu
Bờ cát trắng…..
Gói bao điều….
Nhung nhớ !
Hồng Giang