YÊU BAO NHIÊU LÀ ĐỦ

by Thanh Tuấn

Em lại khóc thầm cho duyên kiếp mong manh
Tuổi đời đang xanh mà trái tim em cằn cỗi quá
Một khắc buông xuôi mình thành người xa lạ
Anh cầm tay người mới…em lạc lõng…đơn côi!

Sao anh đành lòng ký ức cũ tự do bôi
Rồi bỏ mặc em bồi hồi đưa tay xoá
Ở ngoài kia họ yêu nhau hối hả
Lặng lẽ góc phòng em khóc nấc…ai thương?

Cô đơn quá! Giờ tìm đâu một chốn náu nương
Tìm đâu ra một con đường êm ấm
Dẫu nơi xưa anh đã từng đạp dẫm
Em vẫn muốn quay về…dù chỉ một lần thôi!

Quá muộn rồi nên em phải buông trôi
Hoài niệm cũ cứ mình em ấp ủ
Yêu bao nhiêu thì được cho là đủ
Đau một lần mà thừa thãi những vết thương !

Hữu Duyên

You may also like

Leave a Comment