KHÔNG THỂ

by Thanh Tuấn

Em chẳng gồng mình để thương nhớ mãi đâu anh
Cả khoảng trời xanh ngoài kia cùng mây hồng, gió lộng
Em sẽ gác lại tất thảy lưng chừng yêu thương mà mình đang sống
Và gói chặt nỗi niềm xưa đem trôi thả hết theo gió ngàn.

Em lại trở về với tất bật lo toan
Khép cửa trái tim bằng bộn bề sấp ngửa
Cố dối lòng mình rằng sẽ chẳng bao giờ nhớ thương anh nữa
Nhưng thực lòng mà… Em chẳng thể anh ơi!

Để quên một người với em sao khó quá đi thôi
Mắt môi người em đã từng giấu kỹ
Giấu đến tận cùng… chẳng mảy may nghĩ suy rằng, có lúc mình vô tình để ý
Anh
Quá khứ vẫn vẹn nguyên trong hơi thở của em.

Phương Ngô

You may also like

Leave a Comment