NGƯỜI TA …

by Thanh Tuấn

NGƯỜI TA – Sưu Tầm

Người ta cứ nói quá nhiều về sự chia ly
Sao người ta không chịu nắm giữ những gì mình đang có ?
Người ta cứ nói quá nhiều về những sự gắn bó
Nhưng người ta có hiểu thế nào là Nhận và Cho ?

Người ta cứ nói quá nhiều về những khắc khoải âu lo
Chắc người ta đang đắn đo khi phải chọn lựa điều gì khác
Người ta cứ nói quá nhiều về những sự mất mát
Nhưng người ta có biết ai đó cũng bỏng rát những vết thương ?

Người ta cứ nói quá nhiều về những bươn chải dặm trường
Nhưng có những con đường tại sao người ta không dám tới
Người ta cứ nói về những lúc một mình giữa khoảng không vời vợi
Nhưng người ta đã từng chờ đợi trong đêm tối cô đơn … ?

Người ta cứ nói quá nhiều về những chuyện Thiệt – Hơn
Nhưng Tình Yêu thì đâu rõ ràng những Được – và Mất
Người ta cứ nói quá nhiều về những thứ đã xa khuất
Sao người ta không giữ chặt vòng tay ôm ấp từ phía sau ?

Người ta cứ nói quá nhiều về những ngày không nhau
Nhưng người ta có biết phía bên kia cũng là nỗi nhớ nhung đau đáu
Người ta cứ nói quá nhiều về một trái tim đang rỉ máu
Nhưng người ta nào thấy một người đang cố giấu nước mắt vào trong …

Người ta cứ nói quá nhiều về những ước muốn chờ mong
Nhưng người ta có thấy một ai kia đang vì mình mà cố gắng
Người ta cứ nói quá nhiều về những ngày không có nắng
Nhưng người ta có thấy một bóng người giữa phố vắng ướt mưa … ?

Người ta cứ nói quá nhiều về những câu chuyện xưa
Sao người ta không đưa tay giữ những Tin – Yêu hiện tại ?
Người ta cứ nói quá nhiều, rằng : ” Không gì là mãi mãi ”
Nhưng người ta có biết, mãi mãi cũng phải có bắt đầu ?

Người ta cứ nói nhiều, nhưng chắc người ta không biết đâu
Rằng chuyện Tình Yêu nào mà chẳng đi qua thăng trầm, dâu bể
Rằng có những điều, người ta tưởng chừng như không thể
Nhưng sẽ có một ngày, điều kì diệu – vẫn cứ đến cạnh người ta…”

NGƯỜI TA – Hữu Duyên

Vì một hình dung e rằng không gặp nữa
Người ta vẫn thường âm thầm bên ô cửa
Đợi một bóng hình đã cất bước từ lâu

Người ta vẫn buồn sau một cuộc bể dâu
Sẽ phải làm sao để tim mình nguôi nhớ
Dẫu chuyện xa xưa biết rồi là dang dở
Sao người ta còn chấp niệm chẳng thể quên

Để rồi một ngày chẳng nhớ nổi cái tên
Một con đường quen, một bài ca thật cũ
Chỉ còn trong tim quá khứ buồn chưa ngủ
Khi gió đông về nhắc nhớ bởi cơn mơ

Người ta vẫn buồn và vẫn thấy bơ vơ
Dù phố năm xưa, cây bao lần thay lá
Họ từ người quen trở thành hai người lạ
Bước khỏi cuộc đời, quên khép cửa dùm nhau…!

You may also like

Leave a Comment