Biết bao giờ trả hết nợ cho em
Đành nợ môi hôn, nồng nàn đêm vắng
Bởi cuộc tình mình dù buông hay nắm
Đặt tay này lên ngực trái đều đau…
Anh và em ta đã cách xa nhau
Bằng cả trăm năm, bằng lòng tin đó
Ngoài trời kia có ông trăng sáng tỏ
Trong lòng này em có hiểu được không
Anh ước gì trái tim đó màu hồng
Không lỗi nhịp để mình xa ngàn dặm
Anh nợ em cả bầu trời xanh thẳm
Nợ bến bờ nợ cả những niềm đau
Chuyện chúng mình chỉ đợi một buồng cau
Vì ứ nghẹn nên mùa ngâu mới trả
Bởi cuộc đời anh muộn màng vất vả
Duyên nợ chúng mình cứ thế trôi qua
Ở nơi xa anh bươn trải bôn ba
Không thể về bên em khi trời lạnh
Những hẹn thề sợ chỉ là ảo ảnh
Thân gái một mình đợi được anh không?
Anh im lặng hoài nên để em trông
Tình em đó anh sao làm trả nổi
Biết không em anh ngàn lời xin lỗi
Sao có thể đền tay nắm bàn tay
Gửi về bên em, một nửa trái tim này
Đợi anh nhé, đền em nơi kiếp khác…
Phương Quỳnh