HAI MƯƠI NĂM… TÌNH LẠNH KHÔ NHƯ LÁ RỤNG CUỐI MÙA

by Thanh Tuấn

Đã bỏ lỡ rồi thì đừng tìm đến nhau
Đừng gieo vào đời nhau những sầu đau ngày cũ
Nếu ngày ấy tình cảm người lớn, đủ
Sao lại lạnh lòng rời bỏ ta đi?

Đã một lần quyết chọn lối phân ly
Xin đừng quay về gặp nhau thêm chi nữa
Giờ lòng ta hóa tro tàn mục rửa
Dung ảnh người cũng vùi lấp với thời gian.

Đã một lần quyết dứt áo phũ phàng
Người quay lưng, ta ngỡ ngàng bối rối
Hai mươi năm sau người về đây hối lỗi
Ta còn gì cho người ngoài một trái tim khô.

Tình nghĩa xưa chôn xuống đáy hoang mồ
Chọn phân ly chính là chọn vĩnh biệt
Giữa chúng ta đâu còn gì tha thiết
Nối lại duyên xưa? Ta đâu phải kẻ khờ.

Ai cũng có riêng mình mái ấm với con thơ
Nếu thật tâm thương ta, người đâu làm ta khó xử
Chuyện đã qua, hãy cho vào quá khứ
Khơi làm gì vết cứa lạnh lòng đau.

Quay về đi, tình cũ vốn nát nhàu
Hai mươi năm đâu còn gì lưu luyến
Giữ chút tự tôn của buổi đầu trìu mến
Đừng để phút tương phùng thành thương tổn ngàn sau.

Quay về đi, tim ta vốn dĩ đã thay màu
Và dành trọn cho người mà ta yêu dấu
Người luôn kề bên chở che ngày dông bão
Không phải kẻ lạc lòng đã từ bỏ hôm xưa.

Hai mươi năm…
Tình lạnh khô như lá rụng cuối mùa…

Kimmi

You may also like

Leave a Comment