CHUYỆN VỀ CÔ GÁI CÔ ĐƠN …

by Thanh Tuấn

Cô gái ấy, thường quen với cô đơn
Giọt nước mắt lăn dài trong thầm lặng
Nén tâm tư vào một miền khoảng vắng
Nhìn cô cười đâu ai biết cô đau…

Cô gái ấy, mang trái tim nát nhàu
Vết xước đau nhờ nụ cười che lấp
Vấp ngã qua cô tự mình gắng gượng
Nhìn lại mình cô thấy thật đáng thương…

Cô gắng đi, qua hết những chặng đường
Kỉ niệm vui cô đơn phương giữ lại
Dẫu ngày mai bão giông về muôn lối
Mệt thế rồi, nghỉ một chút được không?

Cô vẫn tin đời có phép nhiệm hồng
Mang ai đó xoá ngày đông giá rét
Nắm tay cô giữa phố phường đông nghẹt
Mang nụ cười, thay những nét ưu tư …

Nhung Ngọt

You may also like

Leave a Comment