Thiên đường

by Thanh Tuấn

Nhớ ngày xưa hỏi mẹ
Nơi đâu là thiên đường
Mẹ xoa đầu, cười khẽ
“Nơi con đầy yêu thương”

Ngày ấy còn con nít
Chẳng thấy bố về nhà
Thường bên mẹ thút thít
Thiên đường ở nơi xa

Ngày hôm nào hỏi mẹ
Họ yêu con thật lòng
Con cũng yêu họ lắm
Có phải thiên đường không?

Mẹ cười bảo: “chưa chắc
Yêu nhiều đã dài lâu
Người thương thật lòng sẽ
Bên con tới bạc đầu”

Ngày họ làm đám cưới
Cô dâu là người ta
Chạy về ôm lấy mẹ
Giọt nước mắt vỡ òa

Mẹ ôm con nhè nhẹ:
” Cứ khóc cho thật nhiều
Con vẫn còn bé lắm
Chưa hiểu được tình yêu”

Ngày hôm qua nức nở
Thiên đường đã đi xa
Con đi đâu mẹ nhỉ
Để mi thôi nhạt nhòa

Mẹ xoa đầu, cười khẽ
Lau giọt lệ vương buồn
“Con vẫn còn có mẹ
Yêu thương vẫn đầy luôn”

Chợt giật mình nức nở
Mới biết mình sai rồi
Thiên đường là có mẹ
Chẳng phải là xa xôi

Giờ thì con mới biết
Thiên đường đó là nhà
Là khi con còn Mẹ
Giữa biển người bao la

Giờ thì con đã biết
Có mẹ là thiên đường
Giờ thì con đã biết
Có mẹ là yêu thương..

Có mẹ là thiên đường
Có mẹ là yêu thương…

Tiểu Tử HK

You may also like

Leave a Comment