Ai bẻ gẫy mùa thu đau tháng chín
Lá khô vàng rụng kín lối em qua
Có phải mình vẫn còn quá cách xa
Nên yêu thương cũng nhạt nhoà trăn trở.
Xưa em nói đôi ta là duyên nợ
Vấn vương rồi cứ nhớ nhớ thương thương
Mà giờ đây hai đứa chẳng chung đường
Câu luyến ái cũng dường như loạn nhịp.
Tháng chín hờn mùa thu theo chẳng kịp
Ngẩn ngơ chiều Bìm Bịp ngóng trông mưa
Anh góp gom gói gém chút duyên thừa
Sợ mai kia tình chưa tròn nỗi nhớ.
Chiều thu muộn vần thơ còn dang dở
Chữ gieo rồi ai lỡ xẻ làm đôi
Chiếc lá vàng cơn gió cuốn nổi trôi
Hoàng hôn xuống nhạt rồi thương hạt nắng.
Dòng lệ rơi ướt bờ môi chát đắng
Lối xưa giờ….
Sao trống vắng…
Người ơi!
Hồng Giang