Mạnh mẽ đến đâu em vẫn là con gái

by Thanh Tuấn

Giá có người hỏi: “Em có ổn không?”
Không anh ạ, em thấy mình cô độc
Bao bão giông, thăng trầm trong cuộc sống
Gồng gánh một mình, em gục ngã mất thôi.

Bao lâu rồi em quên cả nói cười
Gục mặt vào những suy tư, trăn trở
Quên bao nhiêu những ước mơ bé nhỏ
Em quên rồi, quên cả những niềm vui.

Bao lâu rồi em bước một mình thôi
Chẳng có bờ vai để tựa vào khi mệt,
Chẳng có điều gì làm tim em tha thiết
Em quên rồi, quên cả cách yêu thương.

Giá ai đó bảo: “Đừng cố kiên cường”
Thì có lẽ em để mình mềm yếu
Những đớn đau từng tự mình gánh chịu
Khiến em quên mình là con gái rồi anh.

Giá có người bảo: “Đừng bước quá nhanh”
Thì có lẽ em để mình chậm lại
Để trở về như ngày còn bé dại
Vô tư cười, chẳng nghĩ ngợi điều chi.

Em chẳng biết mình mạnh mẽ làm gì
Khi rốt cuộc trong chính em mệt mỏi.
Nhưng thế gian chỉ mình em trơ trọi
Nếu yếu mềm em biết dựa vào ai?

Vũ Phương Duyên

You may also like

Leave a Comment