PHỐ … VÀ ANH

by Thanh Tuấn

PHỐ … VÀ ANH

Phố cũng buồn khi chẳng có bóng anh
Ngày cuối hạ cánh phượng hồng ngơ ngác
Cơn mưa chiều nay khiến cảm xúc của em thẫn thờ đi lạc
Chuông vọng giữa khuông trời nghe nỗi nhớ quắt quay

Hạ đã sắp qua rồi phố hững hờ đón từng sợi heo may
Nghe xót xa… phố nuối tiếc một mùa vàng rực rỡ
Anh chẳng về … Phố của em chợt thấy lòng vụn vỡ
Tim hoá đá thật rồi … Ai thắp lửa cho em?

Ghế đá buồn tênh … Nghe sấu rụng bên thềm
Bằng lăng tím nhạt nhòa cánh rụng rơi lặng lẽ
Quán cóc chiều nao hai đứa mình chợt ghé
Còn in dấu một người… khe khẽ gọi tên ai

Anh chẳng về cùng em ngắm những giọt sương mai
Ngắm hoàng hôn buông trên dòng sông xanh ngắt
Kỉ niệm cũng xa rồi lòng em buồn se sắt
Khúc nhạc chiều… Tiếng dương cầm cứ dìu dặt miên man

Phố không anh … Nghe thương nhớ ngập tràn
Em chẳng thể trả lời vì sao lại buồn và đớn đau đến vậy
Có lẽ vì yêu và nhớ anh nên tim buồn biết mấy
Xin phố đừng tủi hờn và giận lẫy lúc mùa xa!

Đặng Hà Thi

You may also like

Leave a Comment